Chương 1351: Trở Lại Kiếm Tông!
Chương 1351: Trở Lại Kiếm Tông!Chương 1351: Trở Lại Kiếm Tông!
"Chuyện lúc trước Nguyên Anh Chân Quân của Thiên Kiếm Tông cũng không thể làm được, lại bị Lục đại ca dễ dàng thực hiện xong, hắn có thể mang theo mấy người chúng ta cùng tiến về phía Động Huyền Kiếm Tông. Nhìn tình huống của phi thuyền, dù có mang thêm một - hai mươi tu sĩ cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ trên một số phương diện, Lục đại ca đã vượt qua Nguyên Anh Chân Quân rồi? Hơn nữa còn không chỉ một Nguyên Anh Chân Quân!" Trong lòng Bách Lý Kiếm Thanh chợt hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Sau đó, gã vội vàng lắc lắc đầu, cố gắng không đi sâu vào trong liên tưởng.
"Không cần biết như thế nào, bắp đùi này của Lục đại ca, ta ôm chắc rồi!" Trong lòng gã nặng nề nói.
"Có tỉnh thú bay tới!" Đột nhiên, Thẩm Hải thở nhẹ một tiếng. Chỉ thấy một con hung thú quái dị dài đến mấy trăm trượng, toàn thân phủ kín lân giáp và gai nhọn màu đen nhánh, đang cấp tốc bay về phía phi thuyền.
"Có cần xin chỉ thị của Lục tiên bối hay không?" Bốn người cảm nhận được sự áp bức ngột ngạt mà con tinh thú khổng lồ kia mang đến, tâm thần đang thoải mái bỗng chốc lại trở nên căng thẳng.
"Để ta đi báo cáo." Ngay khi Văn Càn đứng dậy, bỗng nhiên một loại gợn sóng trong suốt lấy phi thuyền làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra.
Dường như con tỉnh thú khổng lồ đã phát hiện ra điều gì đó, trong miệng nó lập tức phun ra một luồng linh lực màu đen kịt như lâm đại địch.
Gợn sóng như gió nhẹ, thản nhiên lướt qua tinh thú. Ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, thân thể như ngọn núi nhỏ kia lập tức vỡ tan ra thành vô số huyết nhục, máu tươi vương vãi nhuộm đỏ một vùng bầu trời.
"Rống!" Một tiếng rống rất nhỏ vang lên trong thức hải của bốn người, dường như thanh âm này còn xen lẫn với cảm giác đói khát cực hạn.
Vừa mới rơi xuống, dường như vô số máu thịt vốn vương vãi bên trong hư không đã bị thứ gì đó lau đi mất, từng mảng lớn tan biến, chỉ mấy hơi thở sau, khung cảnh xung quanh đã biến thành trong suốt, tựa như con tinh thú khổng lồ vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.
"Phân bón huyết nhục đưa tới cửa, không nên bỏ lỡ." Bên trong Cự Kiếm Chu, Lục Huyền xòe bàn tay ra, một đạo hư ảnh giống như dị thú Thao Thiết chợt lóe, sau đó chui vào trong đan điền của hắn.
Thao Trùng Nang được tế luyện thành pháp bảo không gian đã nhiều năm, vừa rồi sau khi diệt sát con tinh thú không có mắt kia, Lục Huyền đã vận dụng pháp bảo cấp thấp này, cách xa nhau nhiều dặm, trực tiếp cuốn đi huyết nhục của tinh thú.
Linh thức của hắn đảo qua bốn người Văn Càn, nhìn thấy trên mặt bốn người hiện ra vẻ khiếp sợ, khóe miệng không khỏi nhấch lên. Bốn người này đầu là thủ hạ của hắn, lại vừa vặn có tinh thú đưa tới cửa, hắn cũng thuận thế thi triển Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Quyết đã đạt đến Hóa Cảnh, lấy kiếm thuật quỷ bí, dễ dàng diệt sát tinh thú, cũng thuận đường hiển thánh nho nhỏ trước mặt bốn người một phen.
Trước mắt có thể nhìn ra hiệu quả cũng không tệ.
Con Tinh thú này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, có sự tồn tại của kiếm chu thất phẩm, trong hư không bất kể là cương phong cũng được, lôi hỏa cũng thế, tất cả đầu bị nó trực tiếp quét ngang qua. "Đến Kiếm Tông rồi." Đột nhiên bân tai bốn người vang lên giọng nói ôn hòa của Lục Huyền.
"Vâng, Lục tiền bối." Bọn họ đều nhanh chóng đi ra từ trong phòng của mình, tụ tập cùng một chỗ.
Lục Huyền chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt bốn người.
"Thứ đang hiện hữu trước mắt các ngươi chính là đại trận hộ tông của Động Huyền Kiếm Tông, Thập Phương Tuyệt Diệt Kiếm Trận." Hắn mở miệng nói. Bên ngoài Cự Kiếm Chu, bốn người có thể nhìn thấy kiếm khí vô cùng vô tận che kín toàn bộ vòm trời. Kiếm ý trùng thiên, phảng phất như có thể xuyên qua hết thảy mọi sự vật trên thế gian.
Nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này, trong lòng bốn người đầu dồn dập tuôn ra một loại cảm giác hèn mọn. Đứng trước loại dị tượng thiên địa như vậy, bản thân mình cũng giống như một con kiến nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn nhỏ bé đến mức tận cùng.
"Thập Phương Tuyệt Diệt Kiếm Trận vốn là kiếm trận cửu phẩm, ngay cả Hóa Thần đại năng nếu không cẩn thận tiến vào bên trong cũng có nguy cơ bị diệt sát." Lục Huyền thuận miệng giới thiệu một phen.
"Kiếm trận cửu phẩm? Diệt sát Hóa Thần đại năng?" Trong đầu bốn người không hẹn mà cùng hiện lên một đống nghi vấn.
Mấy từ này thật sự là quá mức xa xôi đối với bọn họ, đến mức chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng lạ lẫm rồi.
"Muốn tiến vào đại trận cần đến minh bài thân phận của đệ tử Kiếm Tông, cho nên bốn người các ngươi chỉ có thể tạm thời ở lại bên ngoài. Sau khi tiến vào địa giới Kiếm Tông, ta sẽ thu xếp ổn thỏa cho các ngươi trước, lại an bài thỏa đáng sau." Lục Huyền chậm rãi nói.
Ra vào kiếm trận cần có minh bài thân phận đệ tử Kiếm Tông, nhưng hắn là đệ tử nội môn, có thể mang theo vài tên tùy tùng ra vào Kiếm Tông trong một đoạn thời gian ngắn, chỉ cần làm một tấm minh bài thân phận tạm thời, là có thể tự do xuất nhập Kiếm Tông trong khoảng thời gian quy định.
Giới hạn thời gian là từ một đến mười năm không đồng nhất, sau khi tiến vào Kiếm Tông, phạm vi hoạt động của những người này có hạn chế rất lớn, nếu bị đệ tử của Giới Luật đường phát hiện có điểm vượt quá, thì người giúp đỡ bọn họ làm minh bài thân phận tạm thời là Lục Huyền cũng sẽ bị liên lụy.
Bên trong Động Huyền Kiếm Tông có đến hơn vạn đệ tử đang sinh hoạt, mỗi một đệ tử đều là thiên tài tu hành đến từ chư thiên giới vực, bởi vậy mối liên hệ dây dưa rất nhiều. Chính vì thế, xung quanh Kiếm Tông mới xuất hiện ba tòa thành trì cự đại, Lục Huyền đã lựa chọn một cái ở gần đó, trực tiếp dàn xếp xong xuôi cho bốn người Bách Lý Kiếm Thanh.
"Cũng không biết những gốc linh thực Kiếm Thảo trong động phủ kia hiện giờ đã sinh trưởng phát triển như thế nào rồi?" Xong việc bên ngoài, Lục Huyền vội vã tiến vào Kiếm Tông, nhanh chóng chạy tới động phủ.
"Vẫn là Hoàn Chân Kiếm Phong có linh khí tinh khiết nồng đậm hơn." Hắn thấp giọng cảm khái một câu, hiện đã đi tới khu vực bên ngoài động phủ của mình.
"Lão gia? Lão gia đã về rồi!" Còn chưa mở trận pháp, trong động phủ đã truyền đến tiếng la hét ầm ï đầy vui sướng của bạch viên. Rất nhanh, một đạo bạch quang đã đi tới trước người Lục Huyền, nhào xuống dưới chân hắn, ôm chặt bắp chân của hắn.
"Lão gia, nhiều năm như vậy ngài không trở về, đã làm ta nhớ muốn chết rồi!" Bạch viên hai mắt đỏ bừng, bộ dáng lão lệ tung hoành. Nó cũng không phải đang giả bộ, mà là chân tình thực ý phát ra từ tận đáy lòng. Bởi vì thời gian Lục Huyền đi ra ngoài quá dài lâu đi.
Nó tưởng Lục Huyền chỉ đi chừng một - hai năm là sẽ trở về Kiếm Tông, nhưng thật lâu vẫn không đợi được Lục Huyền trở về, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Thời gian càng dài, nỗi lo lắng này càng trở nên nồng đậm, thậm chí đến cuối cùng, nó còn sợ Lục Huyền đã xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, lưu nó lại động phủ này một mình.
"Được rồi, đã là linh thú ngũ phẩm rồi, cảm xúc còn dễ dàng dao động như vậy sa?" Lục Huyền cười cười, lại dùng một cước đá văng Bạch Ngọc Kình Thiên Viên ra.
"Ta làm như vậy không phải vì quá mức lo lắng cho lão gia ngài sao!" Bạch viên cười ngượng một tiếng, cực kỳ hồn nhiên nhìn không ra tính tình hung lệ bạo ngược của nó.