Chương 148: Đối Chiếu Ám Hiệu!
Chương 148: Đối Chiếu Ám Hiệu!
Ban đầu, Lý Kiếm Phong cũng không quá chú ý đến tờ giấy nặc danh kia, chỉ cho rằng đó là trò đùa, hoặc có tu sĩ cố ý chia rẽ mối quan hệ của hai người bọn họ.
Nhưng lúc ban ngày, chợt phát hiện ra một vị Linh thực sư mất tích, gã đã tin tưởng hơn về lời cảnh báo được viết trên tờ giấy kia, vì vậy mới cố ý canh gác ở trong doanh trại cả đêm, chờ đợi khoảnh khắc tà ma xuất hiện.
"Ta là ai? Ta chính là Vương Như Hải!" Túi da màu trắng bệch kia càng cười tươi hơn, nó lập tức căng mở ngay giữa không trung, để lộ khuôn mặt của Vương Như Hải ra ngoài.
"Tà ma to gan, cũng dám xâm nhập vào tu sĩ của Vương gia, chết đi!" Một ngọn lửa màu đen kịt trực tiếp bốc lên từ bên trong cây đại đao, cả cây đại đao giống như một mũi tên rời cung, bắn thẳng về phía bộ túi da quỷ dị ngay giữa không trung.
Những gì xảy ra trong doanh trại đã đánh thức tất cả mọi người.
Hầu hết những ngươi đang có mặt ở đây đều là những tu sĩ Luyện Khí trung cấp, tinh thông trồng trọt chứ không giỏi chiến đấu.
Ở thời điểm bọn họ trông thấy bộ túi da quỷ dị đầy khủng bố trên không trung, trong lòng lập tức nghĩ đến Vương Như Hải có tu vi Luyện Khí cao cấp cũng bất tri bất giác bị tà ma tập kích rồi, càng nghĩ càng sợ, đã có không ít Linh thực sư vội vàng chạy ào ra khỏi doanh trại.
Lục Huyền cũng vậy, mặc dù hắn đã dùng tố cáo đại pháp để nhanh chóng bắt được Ký Thân Bì Nang, nhưng bảo hắn đi hợp sức với Lý Kiếm Phong đối phó tà ma lại tuyệt đối là chuyện hoang đường.
Hắn dán hai tấm Tấn Tật phù nhất phẩm vào hai bên đùi, lao thật nhanh trong bóng đêm.
Dựa theo ký ức khi tới nơi này, hắn không chạy về chỗ sâu bên trong bí cảnh mà chạy ngược ra khu vực ngoại vi của bí cảnh, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
"Sau khi trở lại phường thị, ta nhất định phải nghĩ cách mua được một môn khinh thân thuật pháp." Gần nửa canh giờ sau, Lục Huyền dựa người vào một gốc đại thụ, trong lòng nghĩ thầm.
Từ sau khi có quầng sáng màu trắng, hắn vẫn một mực chờ đợi phần thưởng bên trong mà không dùng linh thạch đi mua những bộ công pháp khác về tu luyện.
Một phần do hắn tiếc tiền, một phần cũng vì hắn hiểu rõ chính mình, thiên phú quá mức thấp kém, có tu luyện cũng chẳng đi đến đâu.
Nhưng nếu có thể mở ra thuật pháp khinh công từ bên trong quầng sáng, thì với sự tồn tại của gói kinh nghiệm, hắn hoàn toàn có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian trong chuyện tu hành.
Ngoài ra linh thạch trên người hắn luôn quanh quẩn ở mức ăn no mặc ấm, chẳng dư dả được là bao, mà sau đó lại cần chi dùng vào việc thu mua linh chủng, ấu thú linh thú, loại chuyện này luôn xếp vị trí thứ nhất trong danh sách ưu tiên hàng ngày. Bởi vậy mãi đến tận hôm nay, hắn vẫn không có cơ hội đi mua một môn thuật pháp khinh thân.
Lại thêm lúc bình thường, hắn đều ở bên trong linh điền, bên trong phường thị, không đi đâu quá xa, khiến cho tác dụng của thuật pháp khinh thân trở nên có chút thừa thãi, không quá quan trọng. Song dưới loại tình huống như này, tác dụng của thuật pháp khinh thân đã được đề cao thê gấp bội, chí ít là tu luyện nó, hắn có thể chạy nhanh hơn những tu sĩ khác, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
"Lục đạo hữu, thì ra ngươi ở đây, ta phải đi rất lâu mới tìm được ngươi đó." Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lý Kiếm Phong trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, khoảng cách cực kỳ gần.
"Vương Như Hải và tà ma trên người hắn đã bị ta giải quyết rồi, mau theo ta quay về doanh trại tiếp tục phân biệt Long Tu Thảo!" Khóe miệng gã nở nụ cười, làm cho vết sẹo hình con rết trên mặt co lại, gồ lên, trông càng thêm kinh khủng.
"Đứng lại!" Một đoạn kiếm nhận màu bạc trắng trực tiếp xuất hiện trong tay Lục Huyền: "Đối chiếu ám hiệu!"
"Ám hiệu, ám hiệu gì?" Lý Kiếm Phong nghi ngờ hỏi.
"Đó là ám hiệu chứng minh ngươi không phải tà ma. Ta nghi ngờ ngươi đã bị tà ma ô nhiễm, nếu muốn chứng minh, ngươi mau nói ám hiệu mà trước đó ta với ngươi cùng thống nhất đi." Lục Huyền cầm kiếm nhận chỉ vào Lý Kiếm Phong, trầm giọng nói.
"Ta làm sao có thể là tà ma chứ? Ngươi xem, đây là cái đầu của Vương Như Hải, còn có bộ túi da quỷ dị trên người hắn, tất cả đều chết dưới đao của ta rồi." Trên tay Lý Kiếm Phong cầm theo một cái đầu ngươi be bét máu thịt, cùng một bộ túi da mềm nhũn. Cái đầu phía trên bộ túi da kia rủ xuống, có thể mơ hồ thấy được ngũ quan của Vương Như Hải bên trên.
"Sao Lý đạo hữu không nói sớm? Cứ làm ta nghi ngờ lung tung, suýt chút nữa đã vu oan cho đạo hữu rồi. Còn ám hiệu, thực ra không có ám hiệu gì cả, nếu đạo hữu nói được, mới là có quỷ." Lục Huyền thu hồi thanh kiếm nhận màu bạc trắng, vừa cười vừa nói.
"Lục đạo hữu thật là thông minh.” Nghe được điều này, vết sẹo hình con rết trên mặt Lý Kiếm Phong cũng không khỏi run lên vài cái.
Cả hai buông bỏ những hoài nghi và lo lắng, càng đi càng gần. Ở thời điểm khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại không đầy một trượng, Lục Huyền cực kỳ kín đáo khẽ búng hai ngón tay phải lên.
Ngay lập tức, một cây hồng châm dài mảnh đã bay ra với tốc độ cực nhanh, khó có thể phân biệt được bằng mắt thường, nó trực tiếp đâm vào huyệt Thái Dương bên trái của Lý Kiếm Phong, lại nhanh chóng xuyên thủng cái đầu, bay ra bên ngoài thông qua huyệt Thái Dương bên phải.
Ngay sau đó, một luồng kiếm quang màu vàng cũng trực tiếp bắn thẳng vào trái tim Lý Kiếm Phong, chỉ trong nháy mắt, lồng ngực của gã đã xuất hiện một cái lỗ to bằng cái chén.
"Lục đạo hữu, ngươi có gì đây?" Máu từ trong lồng ngực phun ra, tủy não màu đỏ trắng không ngừng chảy ra từ hai bên Thái Dương, nhưng Lý Kiếm Phong không hề để ý tới nó, chỉ lộ vẻ mặt tàn khốc chất vấn Lục Huyền.
"Bị thương nặng như vậy cũng không hề hấn gì, ngươi thực sự không phải Lý Kiếm Phong đạo hữu!" Lục Huyền thu hồi Hồng Tuyến Châm, vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Ha ha ha, ta không phải Lý Kiếm Phong thì còn có thể là ai? Ừm được rồi, ngươi không biết Lý Kiếm Phong, vậy có biết người này hay không?"
Lý Kiếm Phong lập tức vươn tay, dùng sức xé từ trên xuống dưới, một bộ túi da trực tiếp bị kéo ra ngoài, hiển lộ khuôn mặt mới bên trong. Đó là một trong những Linh thực sư đi cùng với Lục Huyền.
"Còn cái này thì sao? Ngươi có biết không?" Bộ túi da màu trắng bệch ấy nhanh nhẹn lột từng cái một xuống, lắc lư lay động bên cạnh Lý Kiếm Phong.
Lục Huyền nhìn thấy bên trong có rất nhiều gương mặt quen thuộc với hắn, bao gồm cả Hà Bình đến từ Bách Thảo Đường.
Sắc mặt hắn âm trầm như nước, ba tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm lặng lẽ tuột xuống lòng bàn tay, Tốn Lôi Kiếm Hoàn trong đan điền cũng cấp tốc bành trướng rồi nhanh chóng co rút lại, chuyển hóa linh lực trong thể nội thành kiếm quang.
Mười mấy bộ túi da lơ lửng trên mặt đất, bị gió đêm thổi qua, lập tức bay phần phật.
"Tới nào, mau cởi bỏ bộ túi da trên cơ thể ngươi, rồi đến làm bạn với bọn chúng đi!"
"Lý Kiếm Phong", hoặc là Ký Thân Bì Nang với thân thể đã không còn một chỗ hoàn chỉnh nào, khẽ nhếch môi tùy ý cười một tiếng. Ngay sau đó, mười mấy bộ túi da trực tiếp tạo thành một nửa vòng tròn, cấp tốc tấn công về phía Lục Huyền.