Chương 161: Động Phủ Trên Núi!
Chương 161: Động Phủ Trên Núi!
Các vật phẩm chủ yếu kia bao gồm hai chiếc pháp bào tiêu chuẩn cùng kiểu dáng, bên trên có vẽ những đường phù văn giản dị với tác dụng giữ cho sạch sẽ, phòng nước phòng cháy… còn có một thanh phi kiếm theo quy định, chỉ có phẩm chất phổ thông, kém hơn thanh Kiếm Thảo nhị phẩm trong tay Lục Huyền rất nhiều.
Ngoại trừ thứ này, hắn còn được phát một vật cực kỳ quan trọng, đó là một tấm minh bài màu đen có ghi tên Lục Huyền. Hắn nhỏ một giọt tinh huyết lên trên minh bài, nó lập tức xuất hiện mối liên hệ chặt chẽ với hắn.
Minh bài này đại biểu cho thân phận tu sĩ phía sau nó, cho phép đệ tử Thiên Kiếm Tông được tự do ra vào tông môn, còn có thể tiến vào phần lớn các khu vực bên trong Thiên Kiếm Tông, đồng thời thứ này còn ghi lại số lượng Kiếm Ấn thuộc quyền sở hữu của đệ tử ngoại môn.
Đệ tử mới nhập môn có thể căn cứ vào minh bài thân phận này để trao đổi một môn công pháp tu hành, hai môn thuật pháp ở bên trong Tàng Kinh các, đương nhiên sẽ có hạn chế phẩm cấp, chỉ giới hạn ở giai đoạn Luyện Khí. Còn đoạn thời gian sau đó, những công pháp bọn họ nhận được sẽ rơi vào hai trường hợp, hoặc là được tu sĩ cấp cao truyền thụ, hoặc là dùng Kiếm Ấn đổi lấy.
Lục Huyền nhận vật phẩm thiết yếu xong, lập tức đi chọn động phủ của chính mình tại khu vực được chỉ định theo chỉ dẫn của tu sĩ bên trong tông. Mỗi một đệ tử ngoại môn có thể tự mình lựa chọn, nhưng phạm vi phải được giới hạn ở một mức độ nhất định nào đó, hơn nữa, diện tích cũng không thể quá lớn.
Lục Huyền đã khảo sát các địa điểm được chọn suốt cả một ngày, cuối cùng hắn cũng lựa chọn một tòa động phủ hẻo lánh trên một ngọn núi cao. Vị trí động phủ tương đối vắng vẻ, không có nhiều đồng môn ở xung quanh.
Ở giữa là một cái trạch viện, có một tĩnh thất cung cấp cho Lục Huyền tu luyện, còn có một gian Đan phòng, một gian Khí phòng, nơi dùng để luyện chế một số đan dược pháp khí đơn giản.
Theo lời sư huynh Thiên Kiếm Tông giới thiệu động phủ này nói, thì trước kia, động phủ này đã từng thuộc về một đệ tử ngoại môn có thiên phú dị bẩm, mấy năm trước, người nọ đã đột phá Trúc Cơ kỳ, tiến vào nội tông, trở thành một đệ tử nội môn rồi, cho nên động phủ này mới bị bỏ trống, nhưng vị trí của nó khá là hẻo lánh nên vẫn không có tu sĩ nào trong Thiên Kiếm Tông lựa chọn nơi này.
Vị trí hẻo lánh này lại hoàn toàn phù hợp với ý tưởng của Lục Huyền, hắn bồi dưỡng linh thực, nuôi nấng linh thú, với tiền đề là có quầng sáng màu trắng, bởi vậy trong lòng chỉ ước gì nơi mình sống càng vắng vẻ càng tốt.
Toàn bộ động phủ tọa lạc ở lưng chừng núi, linh khí tinh thuần dồi dào, diện tích rộng chừng sáu mẫu, lớn gấp mấy lần so với một mẫu linh điền ở Lâm Dương phường thị lúc trước.
Sau khi tu vi Lục Huyền đột phá đến Luyện Khí tầng tám, linh lực trong cơ thể đã tăng lên không ít, hiện giờ hắn hoàn toàn có thể thi triển các loại thuật pháp về linh thực như Linh Vũ Thuật, Địa Dẫn Thuật nhiều hơn. Mặc dù sáu mẫu khá là lớn song vẫn nằm trong phạm vi hắn chịu đựng được.
Trong động phủ có bốn mảnh linh điền hình vuông ngay ngắn, bởi vì đã lâu không gieo trồng linh thực nên tương đối hoang phế, có rất nhiều cỏ dại mọc trong linh điền. Cỏ dại sống trong hoàn cảnh linh khí nồng đậm như vậy, nên cứng cỏi hơn cỏ dại bình thường, cũng may Lục Huyền đã đạt được một chút thành tựu về Địa Dẫn Thuật.
Linh thức tiến vào trong linh nhưỡng, cảm thụ từng sợi rễ nhỏ cỏ dại, sau đó dùng Địa Dẫn Thuật khống chế chính xác những biến hóa của linh thổ, từ đó dễ dàng nhổ cỏ dại ra.
Hắn chất cỏ dại thành một đống, lại dùng hỏa cầu hừng hực ném thẳng xuống đám cỏ dại, khiến chúng nhanh chóng bị đốt cháy thành tro đen. Loại tro đen này sẽ giúp linh nhưỡng được màu mỡ hơn, vì vậy Lục Huyền đã rắc đều chúng lên cả bốn mảnh linh điền của mình.
Ngoài linh điền, trong động phủ còn có một con suối linh tuyền róc rách tuôn ra từ trong linh nhãn, tự hình thành nên một cái ao linh tuyền thiên nhiên ở xung quanh. Có những khối đá kỳ lạ nằm trong ao linh tuyền, chúng được nước linh tuyền ẩn chứa linh khí phong phú gột rửa ngày đêm, cuối cùng đã hình thành những đường hoa văn thiên nhiên trên bề mặt, lại kết hợp với ao linh tuyền bên dưới, cả hai lập tức tôn lên vẻ đẹp cho nhau, mang đến cảm giác đầy huyền diệu tự nhiên.
Chủ nhân trước đó còn đào một cái giếng nhỏ gần con suối, bên cạnh giếng có xếp những khối gạch đá màu trắng bạc với những đường hoa văn mờ nhạt được vẽ phía trên. Miệng giếng đá không lớn, sâu chừng nửa trượng. Lục Huyền múc một vốc nước giếng lên, mới nhận ra bên trong nước giếng không chỉ có linh khí thuần khiết của bản thân linh tuyền, còn có độ lạnh tê ngươi.
Nước giếng này rất thích hợp để luyện đan, ủ linh tửu.
Ngoài ra, phía sau trạch viện còn có một cái chuồng thú, có thể dùng để nuôi dưỡng linh thú, chúng sẽ ngoan ngoãn ở bên trong chuồng thú này.
Phía sau chuồng thú có một khu hang động, trong hang đều là những khối quái thạch lởm chởm, không có dấu vết do con người tạo thành.
"Ta sẽ ở lại tòa động phủ này trong một khoảng thời gian tương đối dài đây." Lục Huyền đứng ở trên cao, quan sát toàn bộ động phủ, trong lòng xúc động vô cùng.
Ban đầu, hắn sống trong một tòa tiểu viện nằm ở ngoại vi phường thị, linh điền không đến nửa mẫu, linh khí hỗn hợp đục ngầu, tu sĩ tốt xấu lẫn lộn và mỗi ngày phải sinh hoạt trong lo lắng sợ hãi. Sau đó, hắn chuyển đến một khu đình viện bên trong phường thị, một mẫu ba mảnh linh điền, còn có một cái ao linh tuyền nho nhỏ, cả về nồng độ linh khí lẫn tính an toàn của đình viện mới này đều được cải thiện hơn trước rất nhiều. Mà đến bây giờ, hắn đã được sở hữu một tòa động phủ với diện tích xấp xỉ sáu mẫu, có một dòng suối linh tuyền thiên nhiên và linh giếng, còn cả chuồng thú được xây dựng chỉn chu, nồng độ linh khí ở nơi này tinh khiết hơn nhiều, càng không cần phải nói đến vấn đề an toàn được đảm bảo.
Tất cả những sự thay đổi to lớn này đều khiến Lục Huyền cảm thấy không chân thực, hắn hít thở một hơi thật sâu, sau đó nhếch khóe miệng lên, trong lòng hào khí ngất trời.
"Động phủ tốt như vậy, nếu không trồng ra vài thứ gì đó tốt thì thật đáng xấu hổ mà!"
Hắn điều chỉnh tâm lý, lập tức lấy Sinh Sinh Đại ra. Rất nhiều linh thực và linh thú đã đợi ở trong Sinh Sinh Đại chừng một tháng rồi!
Đứa đi ra đầu tiên là Đạp Vân Linh Miêu, hai chân dày nặng của nó đặt trên mặt đất, đôi con ngươi xanh biếc lạnh nhạt bắt đầu quan sát mọi thứ xung quanh. Dường như lần này nó có hơi bất mãn với Lục Huyền, trước kia nhóc con này đều thích kêu gào trước mặt Lục Huyền, vậy mà bây giờ lại im lặng khác thường.
Lục Huyền biết nó ở trong Sinh Sinh Đại tối tăm hỗn độn lâu quá nên dỗi rồi, hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về an ủi nó, còn nhéo chỏm lông xám trắng trên chóp tai của nó nữa.
"Ngao..." Đạp Vân Linh Miêu dùng chất giọng thô ráp kêu lên một tiếng rồi duyên dáng bước đi, bắt đầu làm quen với môi trường bên trong động phủ.