Chương 188: Từ Thiếu Trạch!
Chương 188: Từ Thiếu Trạch!
Lục Huyền lập tức ngưng tụ tâm thần trên quả trứng lớn màu xanh, muốn thông qua năng lực để hiểu rõ chi tiết trạng thái của nó, rất nhanh, hắn đã biết còn một đoạn thời gian nữa Tiểu Phong Chuẩn bên trong mới nở.
Sau khi tiếp tế thêm vài tia linh lực nhỏ bé để đáp ứng nhu cầu sinh trưởng của ấu điểu Phong Chuẩn bên trong, Lục Huyền trực tiếp đặt quả trứng khổng lồ này vào góc phòng, rồi đi tới linh điền.
Hắn cầm viên linh chủng Dưỡng Kiếm Hồ Lô giống như thanh tiểu kiếm ra, tìm một khu vực trống trải, khống chế Địa Dẫn Thuật để linh nhưỡng xuất hiện một vết nứt nhỏ, rồi đưa linh chủng Dưỡng Kiếm Hồ Lô vào khe nứt.
Tâm thần tập trung xuống phía dưới, chỉ trong nháy mắt, một luồng ý niệm đã hiện lên trong đầu.
【Linh thực Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm, thể nội uẩn dưỡng vô hình kiếm khí, sát phạt cực mạnh.】
【Trong quá trình bồi dưỡng, cần phải đặt phi kiếm pháp khí ở gần Dưỡng Kiếm Hồ Lô, thời điểm hồ lô lớn lên sẽ tự động hấp thu kiếm ý bên trong phi kiếm, từ đó kiếm khí uẩn dưỡng ra bên trong cơ thể nó sẽ càng nhiều càng mạnh.】
【Sở trường của ta là nuôi dưỡng vô thượng kiếm khí!】
"Tốt tốt tốt, ta đã biết ngươi có thể uẩn dưỡng kiếm khí rồi."
Lục Huyền thuận miệng hùa theo một câu, sau đó lục lọi trong túi trữ vật một hồi, mới tìm được một thanh phi kiếm nhất phẩm cũ nát.
Hắn có được chuôi phi kiếm nhất phẩm này trong quá trình bị Vương gia mời vào bí cảnh, bởi vì nó quá cũ nát nên vẫn phải bám bụi ở trong túi trữ vật, vừa khéo có thể dùng làm phân bón tốt cho Dưỡng Kiếm Hồ Lô.
Hắn ném thanh phi kiếm cũ nát xung quanh linh chủng hồ lô, rồi quay trở vào nhà.
Lần này, sau khi mua được Phong Chuẩn nhị phẩm và Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm, Kiếm Ấn trên tay hắn bỗng nhiên giảm mạnh, chỉ trong nháy mắt đã tiêu đi gần hết, chỉ còn lại ba mươi hai miếng Kiếm Ấn.
"Ta vất vả chăm chỉ hơn trăm ngày, chớp mắt lại trở về buổi sáng mới nhập môn." Lục Huyền cảm thán một câu, không khỏi thở dài nói.
Hắn phải mất một quãng thời gian khá dài mới kiếm được chút Kiếm Ấn này, nhưng tiêu xài thì như nước chảy.
"Vẫn cần phải cố gắng thu thập Kiếm Ấn, tranh thủ lấy được một món linh chủng tứ phẩm."
Lục Huyền đặt ra một mục tiêu nhỏ, lập tức tràn trề động lực.
Hắn dự định sẽ kiên trì làm nhiệm vụ chăn nuôi yêu thú Giao Long thêm một thời gian nữa. Mặc dù mỗi tháng chỉ có mười Kiếm Ấn, nhưng chỉ cần các loại Giao Long, cự mãng, dị nhiêm kia đột phá tấn chức, thì bản thân hắn cũng được thưởng mười hoặc năm mươi Kiếm Ấn, cớ gì mà không làm tiếp?
Huống chi hắn đã đặt nền móng tốt rồi, nếu tiếp tục dựa theo khẩu phần ăn thịt yêu thú riêng biệt mà bồi dưỡng chúng nó, thì đoán chừng những con Giao Long cự mãng còn lại cũng sẽ nhanh chóng đột phá thôi.
Mà nói không chừng, mấy con như Song Đầu Giao Long hay dị chủng Giao Long Ly Long trong đàn kia, còn có thể đột phá đến giai đoạn tam phẩm cũng nên. Cơ hội thu thập Kiếm Ấn tốt như vậy, Lục Huyền cũng không muốn người khác nhặt được của hời.
"Mặt khác ta phải tìm cơ hội để bán những loại linh thực thành thục trong tay đi."
Hiện giờ trong người hắn đã tích lũy được không ít linh thực thành thục, có hơn một trăm gốc Linh Huỳnh Thảo không phẩm cấp, nếu cứ để yên như vậy, thì sinh cơ của chúng nó sẽ từ từ xói mòn, phẩm chất sẽ bị ảnh hưởng. Không chỉ Linh Huỳnh Thảo, trong tay hắn còn có Tịnh Tuyết Liên nhất phẩm, Ám Tủy Chi nhị phẩm, một ít lá trà Thanh Diệu Linh Trà nhị phẩm và một số thứ lặt vặt khác nữa.
Những thứ này cần bán càng sớm càng tốt, để đổi lấy linh thạch hoặc linh chủng quý hiếm.
Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ổn từ bên ngoài viện truyền đến: "Sư đệ, ta là đồng môn ở phía bên kia sơn phong, tới đây bái phỏng, chẳng hay sư đệ có thuận tiện đi ra gặp mặt hay không?"
"Đồng môn ở bên kia?"
Lục Huyền có chút nghi ngờ về câu nói này, nhưng rất nhanh, hắn đã nhớ tới tòa động phủ ở lưng chừng núi bên kia, rõ ràng là có người đang ở bên đấy, nhưng lúc hắn vừa chuyển đến nơi này, có đi qua bái phỏng mà không gặp. Tu sĩ nọ không ở nhà, vì vậy trong đầu hắn mới không có nhiều ấn tượng về đối phương.
Ngọn sơn phong này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dùng tốc độ của tu sĩ, muốn đi từ động phủ bên này tới chỗ động phủ kia cũng chẳng cần đến nửa khắc thời gian.
Trong lòng hắn bừng tỉnh, không chút nghĩ ngợi đáp: "Sư huynh qua đây là vinh hạnh cho hàn xá, nào có chỗ không tiện chứ? Sư huynh chờ chút, sư đệ đến ngay."
Lục Huyền nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn vào trong túi trữ vật, rồi đi tới phía bên ngoài viện. Hắn mở cửa viện ra, đã trông thấy một vị tu sĩ thanh niên với gương mặt kiên nghị đang đứng cách cửa không xa.
Người nọ vừa thấy Lục Huyền xuất hiện, trên mặt đã mỉm cười, ôm quyền ân cần thăm hỏi: "Tại hạ Từ Thiếu Trạch, ngụ ở động phủ khá gần với sư đệ, tới đây quấy rầy sư đệ xin một chén trà."
"Tại hạ Lục Huyền, hoan nghênh Từ sư huynh tới, mời sư huynh vào." Lục Huyền đáp lễ, lại nhiệt tình nghênh đón tu sĩ thanh niên có gương mặt kiên nghị kia tiến vào trong nhà, pha một bình trà nóng và bưng hai đĩa linh quả đến.
"Bởi ta luôn ở nơi xa xôi đi bắt tà ma, gần nửa năm nay không trở về tông môn rồi. Sau khi trở về, ta mới phát hiện mình đã có một vị sư đệ hàng xóm mới, nên mới vội vàng chạy tới đây thăm hỏi một phen."
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Từ Thiếu Trạch chủ động nói ra nguyên nhân lâu ngày mình không có mặt ở trong tông môn.
"Bắt tà ma... Mất nửa năm? Xét về thực lực hay tâm tính, đúng là sư huynh đều vượt xa người thường, sư đệ bội phục. Trong quá trình ấy, ngươi không gặp phải nguy hiểm gì chứ?" Lục Huyền nghe đến đây, lập tức cảm thán một câu từ nội tâm.
Nếu so sánh tà ma với yêu thú thì tà ma khó đối phó hơn rất nhiều, mà người trước mặt này có thể chiến đấu với tà ma suốt nửa năm ròng rã, ngày ngày đều quanh quẩn giữa ranh giới sống và chết, điều này đã khiến Lục Huyền – người vẫn luôn yên ổn làm ruộng - chỉ cần ngẫm thôi cũng cảm thấy rất đáng sợ rồi.
"Chuyện nguy hiểm thì đụng phải một ít, nhưng đều là ma luyện bản thân nên cũng không tính vào đâu." Từ Thiếu Trạch vẫn lộ vẻ mặt kiên định cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia quyết đoán vững vàng.
"Ta xuất thân bình thường, trước khi tiến vào tông môn chỉ là một tên tán tu, thiên tư tạm được, nhưng ở trong tông môn, có tầng tầng lớp lớp thiên tài, lại không được coi là gì. Điểm đáng khen duy nhất ở con người ta chính là tương đối có kinh nghiệm phong phú về đấu pháp, dựa vào những cuộc chiến đấu với yêu, với người, đấu với tà ma, mới lăn lộn đi đến hoàn cảnh hiện tại." Từ Thiếu Trạch thoải mái nói, nhưng Lục Huyền lại có thể mường tượng ra khung cảnh máu chảy thành sông, xương trắng chất thành đống từ trong giọng điệu của gã.
Mặc dù hắn không thích mạo hiểm, nhưng lại vô cùng khâm phục kinh nghiệm từng trải của Từ Thiếu Trạch.