Chương 191: Quay Lại Kiếm Môn Trấn!
Chương 191: Quay Lại Kiếm Môn Trấn!
"Cơn gió nào thổi Lục đại ca tới đây, huynh là khách cực kỳ hiếm thấy à nha, mau vào đi." Bách Lý Kiếm Thanh đón Lục Huyền vào, còn tiện thể trêu ghẹo một phen.
"Chẳng phải vì trong lòng luôn nhớ đến đệ đó sao? Nên ta muốn đến xem sao." Lục Huyền mặt dày đáp: "Đúng rồi, đã lâu không gặp đệ, thời gian gần đây đệ thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, ta đã học được rất nhiều thứ trong tông môn." Bách Lý Kiếm Thanh trả lời: "Mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, thỉnh thoảng sẽ đến nghe sư thúc Trúc Cơ giảng bài, rồi luận bàn kiếm thuật cùng đồng môn. Trong khoảng thời gian này, ta còn đi làm một nhiệm vụ thu thập Kiếm Ấn, đó là cùng mấy vị sư huynh đệ đến ngoại vi Hắc Uyên săn giết mấy con yêu thú. Lục đại ca thì sao? Ta chưa thấy huynh tới nghe sư thúc Trúc Cơ giảng bài lần nào, mà ngày thường, khi luận bàn đấu pháp cũng không thấy bóng dáng huynh đâu."
"Ta sao? Ta rất ít khi ra ngoài, hàng ngày đều tự mình nghiên cứu phương pháp tu hành, không hứng thú lắm với mấy chuyện luận bàn đấu pháp gì gì đó kia. Đa số thời gian ta đều dùng để bồi dưỡng linh thực, kèm theo đó là làm hai nhiệm vụ thu thập Kiếm Ấn, một cái là trồng trọt linh thực nhị phẩm, một cái khác là hỗ trợ chăn nuôi Giao Long cự mãng bên trong Thiên Long hồ." Lục Huyền tóm tắt lại những công việc của mình cho đối phương nghe.
"Nghe nói bên trong Hắc Uyên có rất nhiều tà ma, còn có không ít kẻ cướp cường đại, thời điểm đệ đi tới đó có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"Chúng ta chỉ hoạt động ở khu vực bên ngoài, không đi vào sâu bên trong. Còn về chuyện bất ngờ, đương nhiên là có rồi, khó mà tránh khỏi được. Có hai vị sư huynh trong nhóm chúng ta bị thương, cũng may là không nghiêm trọng. Tốt xấu gì chúng ta cũng là đệ tử đại tông môn, bất kể là tu vi hay bảo vật... Đều không phải là thứ mà những tán tu bên ngoài có thể so sánh được, muốn giết chúng ta, cũng không phải là chuyện đơn giản đâu."
Khuôn mặt Bách Lý Kiếm Thanh lộ ra vẻ tự hào vô cùng khi được là đệ tử tông môn.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Lục Huyền lại chủ động mở ra đề tài tiếp theo: "Được rồi, Kiếm Thanh, xuất thân của đệ không tệ, trong tông môn cũng có nhân mạch rất rộng, ta muốn hỏi đệ một chuyện. Không biết trong tông môn có chỗ nào mua bán linh dược, tài liệu yêu thú hay không? Tốt nhất là số lượng lớn."
"Mua bán tài liệu yêu thú?" Bách Lý Kiếm Thanh trầm tư suy nghĩ một hồi mới đáp: "Trong tông môn không cho phép thành lập phường thị, nhưng thỉnh thoảng sẽ có các hoạt động do đồng môn tổ chức để trao đổi bảo vật. Người tổ chức sẽ là đệ tử nội môn hoặc là đệ tử ngoại môn cực kỳ có tiếng tăm, vật trao đổi thường đi theo con đường trân phẩm, rất khó kiếm được thật nhiều tài liệu yêu thú hoặc linh dược ở trong tông môn, trừ phi Lục đại ca tự mình tuyên bố nhiệm vụ liên quan.”
“Nếu dựa theo yêu cầu của huynh, thì tốt nhất là nên đi Kiếm Môn trấn ở khá gần tông môn chúng ta, nơi ấy có rất nhiều cửa hàng, mà khoảng cách lại rất gần môn phái nên đám đệ tử trong tông hay đi vào trong đó mua đồ." Bách Lý Kiếm Thanh tỉ mỉ giải thích.
Lục Huyền khẽ gật đầu.
Đúng như đối phương nói, Kiếm Môn trấn ở rất gần Thiên Kiếm Tông, chỉ cách có mười mấy dặm, có thể nói, nơi này chính là điểm tiếp xúc giữa Thiên Kiếm Tông và ngoại giới. Hơn nữa, có rất nhiều tu sĩ Thiên Kiếm Tông thường xuyên tụ tập bên trong Kiếm Môn trấn, cho nên phương diện an toàn không cần phải nói.
Nghĩ vậy, Lục Huyền đã quyết định sẽ đi Kiếm Môn trấn một chuyến, xử lý hơn một trăm gốc Linh Huỳnh Thảo trong tay, về phần Ám Tủy Chi và mười bảy mảnh lá trà Thanh Diệu Linh Trà, cứ tùy theo giá cả mà định. Lần này hắn đi, mục đích không chỉ là bán linh thực, còn phải mua một ít thịt yêu thú, phi kiếm nhất phẩm phổ thông, nếu có linh chủng nhị phẩm quý hiếm, cũng có thể cân nhắc.
Đương nhiên, nếu tìm được một viên linh chủng vô danh phẩm cấp cao thì không còn gì tốt hơn được rồi. Lục Huyền vẫn luôn có một khao khát mãnh liệt đối với loại linh chủng này.
Trước đó, những loại linh chủng quý hiếm như Kiếm Thảo, Ám Tủy Chi cùng với Huyễn Yên La Quả, Lục Huyền đều nhận được chúng theo cách này. Mà chúng cũng không phụ lòng hắn, đã mang đến cho hắn lợi ích cực lớn, khiến hắn có chút say mê, vẫn muốn tiếp tục trải nghiệm thêm nhiều lần.
…
Trên quảng trường thanh thạch khổng lồ.
Lục Huyền híp mắt nhìn lên cây kiếm đá cao hàng trăm trượng ở trước mặt.
"Một lần từ biệt là ba tháng." Hắn thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm cảm thán một câu.
Cây kiếm đá trăm trượng này cũng là một địa danh tiêu biểu của Kiếm Môn trấn.
Lục Huyền chợt nhớ lại cảm giác choáng ngợp khi lần đầu tiên mình nhìn thấy cây kiếm đá, lúc đó, bản thân vừa bước xuống Vạn Tượng Thuyền. Đảo mắt một cái ba tháng trôi qua, khi hắn một lần nữa tới đây, lại dùng thân phận đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông để quan sát cây kiếm đá này, trong đầu không khỏi sinh ra một chút ý tưởng mới mẻ.
Sau khi bước vào Thiên Kiếm Tông, hắn vẫn luôn ở trong tông môn, chưa từng tới phụ cận Kiếm Môn trấn, chứ đừng nói đi thăm dò bí cảnh gì đó. Bởi vậy, khi đứng ở nơi này, nhìn mọi người đi qua đi lại trên đường phố, bỗng nhiên trong lòng hắn lại trào dâng một loại cảm giác không chân thật.
Càng đi vào trong, hai bên con đường rộng rãi kia càng xuất hiện nhiều hàng quán.
Bởi vì nơi này ở rất gần Thiên Kiếm Tông nên Lục Huyền cũng không cải trang gì, hắn vẫn mặc bộ pháp bào màu xanh định chế, trên cổ tay áo có khắc một thanh kiếm nhỏ màu đen, tăng thêm vài phần khí độ phi phàm.
Hắn nhìn dãy cửa hàng san sát nhau trước mặt, cuối cùng vẫn lựa chọn Vạn Bảo Lâu mà mình tương đối quen thuộc.
Vừa mới bước vào đại sảnh tầng một, một nữ tu thanh tú đã tiến lên chào đón hắn. Khi thấy Lục Huyền mặc pháp bào định chế của Thiên Kiếm Tông, ánh mắt nàng lập tức lộ ra một tia kính ý.
"Tiền bối, không biết tiểu nữ có thể giúp gì cho ngài?" Nữ tu thanh tú Luyện Khí tầng ba cúi đầu, dùng giọng điệu cực kỳ cung kính hỏi.
"Ta muốn bán một ít linh thực, gồm lượng lớn Linh Huỳnh Thảo và một ít linh thực nhị phẩm tương đối quý hiếm, ngươi tìm một người có thể làm chủ tới đây đi."
Nữ tu thanh tú kia khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng đi dẫn một lão giả Luyện Khí trung cấp qua đây.
"Lão hủ bái kiến công tử, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"
"Đạo hữu đừng khách khí, cứ gọi Lục Huyền là được." Lục Huyền cười đáp.
"Thì ra là Lục đạo hữu, không biết ngài muốn bán loại linh thực gì?"
"Trong tay ta có một ít Linh Huỳnh Thảo không phẩm cấp, chất lượng cũng không tệ lắm và một vài linh thực nhị phẩm." Lục Huyền cầm mười mấy hộp bạch ngọc dài từ trong túi trữ vật ra. Hắn mở hết toàn bộ hộp, cho lão giả nọ xem một trăm năm mươi gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục được giữ gìn cẩn thận ở bên trong.
"Phẩm chất thượng đẳng, vẫn là thượng đẳng, lại có một gốc Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ." Lão giả tỉ mỉ xem kỹ phẩm chất Linh Huỳnh Thảo, trong miệng kinh thán không thôi.
"Lại là phẩm chất hoàn mỹ, từ khi nào linh thực phẩm chất hoàn mỹ đã trở nên phổ biến như vậy rồi?" Vẻ mặt lão tràn đầy kinh ngạc và cảm thán không thôi. Mặc dù những thứ này chỉ là Linh Huỳnh Thảo không phẩm cấp, độ khó khi trồng trọt không cao, nhưng muốn có được linh thực phẩm chất hoàn mỹ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.