Chương 195: Điện Chủ Thẩm Diệp!
Chương 195: Điện Chủ Thẩm Diệp!
Có một đám gai xương bé xíu như lông tơ lặng lẽ mọc ra trên những khúc xương trắng lộn xộn, dài nhỏ kia, rồi từ từ đâm vào bên trong bộ hài cốt mới mẻ vừa được Lục Huyền đặt xuống bên cạnh, chậm rãi hấp thụ tinh hoa bên trong nó.
Bởi trên người vẫn còn nhiệm vụ nuôi dưỡng Giao Long cự mãng ở trong tông môn, Lục Huyền cũng không thể dừng lại bên trong Kiếm Môn trấn này quá lâu. Vừa thấy Quỷ Diện Thạch Cô đã thức tỉnh, hắn lại lấy thêm năm mươi luồng oán hồn nguyên vẹn từ bên trong Oán Hồn Linh ra, thả cạnh nó.
Xử lý xong đám Quỷ Diện Thạch Cô bên này, hắn lại đi qua, cắm đầy hài cốt yêu thú ở xung quanh Kinh Cức Cốt.
Công việc xong xuôi, hắn đứng lên, nhìn thoáng qua mảnh linh điền trong tiểu viện, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, đám âm hồn oán niệm lượn lờ khắp chốn, thậm chí trong góc linh điền còn có một núi xương trắng, cảnh tượng vô cùng quỷ dị ớn lạnh.
"Hừm... Ban đầu đã nói sẽ bình yên ôn hòa làm ruộng? Vì sao cảnh tượng linh điền của ta lại đột nhiên biến thành âm u như thế?" Lục Huyền nâng trán thở dài, nhưng biết làm sao được, hắn chỉ có thể kích hoạt trận pháp tới bảo vệ nơi này.
Nói thật, trong lòng hắn cũng thấy may mắn, bởi vì Kiếm Môn trấn ở ngay gần Thiên Kiếm Tông, nên đám tu sĩ trong đây cũng không ngư long hỗn tạp như những phường thị khác, coi như tính an toàn của tiểu viện này vẫn có thể bảo đảm được.
Ôm theo những suy nghĩ như vậy trong đầu, Lục Huyền xuyên qua Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận bên ngoài Thiên Kiếm Tông, quay trở lại động phủ. Hắn vừa mới mở cửa viện, một con chim mập màu xanh nhạt cao chừng ba thước, đã "phịch" một tiếng nhảy lên vai hắn.
"Ha ha, nhóc con này ngươi lớn rất nhanh đó!" Bả vai Lục Huyền nặng trĩu xuống, hắn nhìn ấu điểu Phong Chuẩn với kích thước đã lớn hơn lúc vừa sinh ra một chút, trong lòng cảm thán nói.
Đạp Vân Linh Miêu đang lười biếng nằm dưới đất, con ngươi xanh biếc mở to ra, hờ hững nhìn chăm chú vào Lục Huyền.
"Đến đây, đến đây, ta mang đồ ăn ngon về cho các ngươi đây." Lục Huyền vội vàng lấy hai phần thịt yêu thú từ trong túi trữ vật ra, lần lượt đặt trước mặt hai nhóc con này.
Thừa dịp chúng nó đang thưởng thức thịt yêu thú, Lục Huyền lại đi tới linh điền.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Thảo Khôi Lỗi đang vụng về đang chậm rãi tuần tra bên trong linh điền, cùng với rất nhiều linh thực dạt dào sức sống, toát lên cảm giác sinh cơ bừng bừng, phấn chấn hướng về phía trước, hoàn toàn trái ngược với mảnh linh điền nhỏ bé u ám quỷ dị ở Kiếm Môn trấn.
"Đây mới là phương thức mở khóa linh điền chính xác nhất..." Lục Huyền nhàn nhã cảm thám một câu, rồi đi vào bên trong linh điền, bắt đầu quan sát tình trạng sinh trưởng của tất cả linh thực.
Dưỡng Kiếm Hồ Lô đã mọc ra một đoạn dây leo xanh non. Dây leo bám vào thanh phi kiếm nhất phẩm cũ nát kia, trực tiếp coi nó là giá đỡ cho mình vươn lên phía trước. Về phần thanh phi kiếm đã bị loại linh chủng hồ lô này hấp thu, kiếm ý bên trong đã biến mất, không còn sót lại chút gì, đã hóa thành một khối sắt dài bình thường rồi.
"Ừm… cũng có thể dùng làm giá đỡ hồ lô." Lục Huyền chống thanh phi kiếm đã hết tác dụng kia lên, để cho đám dây leo của Dưỡng Kiếm Hồ Lô thuận tiện bám víu và phát triển.
Tiếp đó, hắn lấy ba thanh phi kiếm nhất phẩm đã qua sử dụng từ trong túi trữ vật tới, lại đặt chúng ở xung quanh hồ lô, dùng thứ này để thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng cần kiếm ý của nó.
Xử lý xong công việc bên này, hắn lại đi tới khu vực của Giao Đằng tam phẩm. Sau khi Giao Đằng hấp thu huyết dịch của rất nhiều chủng Giao Long cự mãng, tốc độ phát triển của nó đã nhanh hơn không ít, sợi dây leo đen nhánh trông giống hệt một con độc xà to dài.
"Hôm nay nên đổi mùi vị gì đây? Ừm… cái này đi!" Lục Huyền cầm một bình bạch ngọc nhỏ từ túi trữ vật ra, trong bình chứa đầy huyết dịch của Song Đầu Giao Long, mà thứ huyết dịch này lại ẩn chứa rất nhiều khí tức cuồng bạo, sau khi đổ lên dây leo đã khiến thân thể của Giao Đằng trở nên cáu kỉnh hơn trước rất nhiều.
Hắn lại tìm được Huyễn Yên La Quả trong mảnh sương mù, tưới tắm cho nó, rồi bước đến dẫn dắt đường vân trên thân cành của Lưu Quang Mộc, thăm hỏi Âm Hòe trong hang động, rắc bột quáng thạch đồng thiết do Thiết Ngao Giải bấm ở xung quanh Đồng Cốt Trúc, sau đó phân tách những cây Huyết Ngọc Tham đang dây dưa với nhau ra xa.
Lục Huyền bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đi đến phía trước năm mươi gốc Linh Huỳnh Thảo còn lại.
Hắn muốn dùng những cây Linh Huỳnh Thảo này để ngưng kết linh chủng, bởi vậy mặc kệ chúng thành thục cũng không hái ngay, mà vẫn tiếp tục để chúng phát triển, sau đó dựa theo phương pháp ngưng kết linh chủng đã được Bách Thảo Đường ghi lại, bắt đầu dẫn đường cho Linh Huỳnh Thảo sản sinh hạt giống.
Ở thời điểm hiện tại, đã có thể nhìn thấy hình thái phôi ban đầu của hạt giống Linh Huỳnh Thảo trên đỉnh phiến lá dài mảnh của nó rồi.
Hẳn là mỗi gốc Linh Huỳnh Thảo sẽ ngưng kết được mười mấy hạt linh chủng, sau khi trải qua một giai đoạn nhất định, hắn cần phải bóc những hạt linh chủng này xuống, xử lý và bảo quản chúng bằng phương pháp đặc biệt.
Lục Huyền làm xong việc, lập tức trở lại động phủ, tiếp tục khôi phục lối sống trước đây của mình.
Mỗi ngày, hắn đều đi tới Thiên Long hồ, chăn nuôi rất nhiều Giao Long cự mãng đã được mình huấn luyện trở nên ngoan ngoãn nghe lời, thời gian còn lại, hắn sẽ quay về động phủ, bồi dưỡng linh thực, nuôi dưỡng linh thú.
Mãi cho tới một ngày, hắn cảm nhận được một loại biến hóa dị thường ở bên ngoài cửa viện, chờ đến lúc đi ra cửa, lại nhìn thấy một tấm Truyền âm phù đang lơ lửng ngay giữa không trung, toàn thân khẽ run rẩy như đang chờ đợi Lục Huyền chạm vào.
"Lục sư đệ, ta là Hạ Sâm đến từ Tư Nông điện, Thẩm Diệp điện chủ đã tới đại điện rồi. Ở thời điểm ngài ấy nghe được chuyện sư đệ có thể tự mình bồi dưỡng ra Kiếm Thảo, đã cảm thấy rất hứng thú với sư đệ, muốn mời sư đệ tới đây một phen." Một giọng nói quen thuộc phát ra từ tấm Truyền Âm phù kia.
Chủ nhân của giọng nói này chính là vị tu sĩ lão nông tướng mạo bình thường. Lần này, đối phương đã mang đến tin tức tốt lành cho Lục Huyền rồi.
"Điện chủ Tư Nông điện, Thẩm Diệp..."
Người này có thể quản lý cả một tòa đại điện của Thiên Kiếm Tông, đương nhiên tu vi không cần phải nói tới, hơn nữa, tòa đại điện dưới tay đối phương còn quản lý quá trình phân phối rất nhiều loại linh chủng bên trong Thiên Kiếm Tông, chỉ cần nghĩ thoáng qua một cái cũng biết, đây là một người quyền cao chức trọng.
Đại nhân vật như vậy, chỉ vì Kiếm Thảo, lại muốn trực tiếp gặp mặt một tu sĩ Luyện Khí tầng chín như hắn?
Điều này khiến trong lòng Lục Huyền có chút thấp thỏm, hồi hộp không thôi.
Hắn điều chỉnh tâm trạng, rồi nhanh chóng lên đường đi tới Tư Nông điện.
"Lục sư đệ đã đến rồi, mau theo ta đến gặp Thẩm điện chủ." Tu sĩ lão nông tên Hạ Sâm kia khá tinh mắt, vừa nhìn thấy bóng dáng Lục Huyền, đã vội vàng nắm lấy tay hắn, kéo tuột hắn vào trong điện.
Từ trong miệng Hạ Sâm, Lục Huyền biết được, tu vi của Thẩm Diệp kia đã là Trúc Cơ hậu kỳ, đối phương quản lý cả tòa Tư Nông điện này, có trình độ cực kỳ sâu sắc trên linh thực nhất đạo, đồng thời cũng là một vị kiếm tu tiếng tăm gần xa.
Rất nhanh, hai người đã đi tới một gian phòng hoài cổ mà yên tĩnh.
Có một vị tu sĩ với khí chất hiền hậu đang ngồi giữa phòng, người này đặt trên đùi một cái hộp kiếm màu đen tuyền, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.