Chương 212: 《 Trùng Kinh 》
Chương 212: 《 Trùng Kinh 》
Không đến nửa canh giờ sau, ba người đã trở lại tông môn.
"Đa tạ hai vị đã hỗ trợ giải quyết vấn đề sâu bệnh ở Thủy Trạch Linh Đào lần này, nhờ có Lục sư đệ phát hiện ra Nghĩ Văn Trùng quấy phá và tìm ra phương pháp giải quyết, còn có Nghiêm sư đệ, mấy ngày nay liên tục thi triển thuật pháp diệt trừ sâu bệnh, khổ cho hai vị rồi. Đây là bốn mươi Kiếm Ấn, phần thưởng cho nhiệm vụ này."
Trước khi chia tay, Diêu Thanh lấy ra tám mươi Kiếm Ấn, lần lượt giao cho hai người Lục Huyền, mỗi người bốn mươi miếng.
Lục Huyền cũng không khách sáo, nhận bốn mươi Kiếm Ấn.
Tuy rằng bốn mươi Kiếm Ấn có giá trị thấp hơn năm trăm linh thạch mà gia chủ Trương gia tặng cho, nhưng kiếm được bốn mươi Kiếm Ấn chỉ trong mấy ngày, đã là rất tốt rồi.
Lục Huyền nhờ Diêu Thanh đậu pháp khí phi chu ở gần động phủ nhà mình, tiết kiệm được một viên linh thạch thuê Linh hạc.
Sau khi chào tạm biệt hai người, hắn đi tới bên ngoài động phủ, mở Vụ Ẩn Mê Trận rồi đẩy cửa viện ra.
Một con chim béo lập tức lao về phía Lục Huyền, “Bộp” một tiếng, trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu hắn với tư thế Thái sơn áp đỉnh, muốn đè đầu cưỡi cổ chủ nhân.
Tuy khí thế hung hăng, lực trùng kích mười phần, nhưng lại không nặng nề như trong tưởng tượng, ngược lại, trên đỉnh đầu hắn còn truyền đến một loại cảm giác mềm mại, êm ái vô cùng.
"Mới có mấy ngày sao ngươi lại mập thế này? Mập thế này thì về sau cõng ta bay đi kiểu gì?" Nét mặt Lục Huyền lộ vẻ kinh hãi không thôi, mặc dù Phong Chuẩn cũng phát triển không ít chiều cao, hiện giờ nó đã cao bốn thước, nhưng so ra thì mức độ phát triển về chiều ngang của nó lại càng rõ ràng hơn, nó gần như đã biến thành một quả bóng tròn rồi.
"Chiêm chiếp!" Phong Chuẩn líu lo to vài tiếng, như thể đang phản bác lại lời nói của Lục Huyền.
"Ngao ~" Một bóng đen xẹt qua, Đạp Vân Linh Miêu trực tiếp kéo ấu điểu Phong Chuẩn đang ở trên cao xuống, còn nó thì ưu nhã đáp lên bờ vai của Lục Huyền, trong miệng còn lưu lại dư vị của tiếng gầm nhè nhẹ.
Phong Chuẩn không cam chịu từ bỏ như vậy, nó lại bay lượn xoay tròn quanh đầu Lục Huyền, tìm kiếm cơ hội ra tay.
Con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu uể oải nhìn Phong Chuẩn đang bày ra hàng loạt động tác giả. Mỗi khi Phong Chuẩn tới gần Lục Huyền, nó lập tức vươn bàn chân dày lớn, nom như những đám mây trắng của mình tới, không khách khí đập cho ấu điểu Phong Chuẩn phải rơi xuống dưới đất.
"Nhìn bộ lông bóng loáng trơn trượt của ngươi đi, xem ra mấy ngày nay đã được ăn không ít nhỉ." Lục Huyền cảm thán một câu, trong lòng sinh ra một chút cảm giác không ổn. Hắn vội vàng đi tới phòng bếp. Quả nhiên… thịt yêu thú hắn để lại, đã bị hai nhóc này xơi sạch không còn chút nào rồi.
Dường như hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng sau khi mình rời đi, Đạp Vân Linh Miêu và ấu điểu Phong Chuẩn lập tức lao vào hưởng thụ thịt yêu thú no nê phè phỡn, không biết tiết chế là gì, mãi cho đến khi cái bụng không tròn vo, không chống đỡ nổi, chúng mới chịu dừng.
"Phạt hai đứa - ba ngày không được ăn gì!" Lục Huyền lớn tiếng nói.
Ánh sáng trong con mắt xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu vụt tắt, nó ra vẻ không thèm để ý đến. Về phần ấu điểu Phong Chuẩn, cái đầu nhỏ - tương phản với thân hình tròn trịa của nó – lại quay không ngừng, rồi há miệng kêu to hai tiếng lanh lảnh hết lần này đến lần khác.
Lục Huyền thoáng trừng phạt ấu điểu Phong Chuẩn và Đạp Vân Linh Miêu một chút, rồi trở về phòng.
Hắn lôi tất cả vật phẩm mình lấy được từ tên tu sĩ tập kích ra, rồi đặt chúng lên bàn.
"Pháp khí nhất phẩm, đan được nhất phẩm, linh thạch chưa tới trăm viên, thứ duy nhất có giá trị hẳn là quyển 《 Trùng Kinh 》 này rồi." Lục Huyền nhẹ nhàng vuốt ve lớp bìa của cuốn điển tịch xưa cũ kia.
Trên bìa có vẽ một con côn trùng quái dị, nó có nhiều đầu, nhiều chi và nhiều cặp cánh, nhìn có vẻ hỗn độn và khá là mất trật tự, như thể thứ này được tổ hợp từ nhiều loại côn trùng khác nhau vậy, trông vô cùng kỳ lạ. Ở góc trên bên phải có hai chữ 《 Trùng Kinh 》 màu đỏ như máu, như được viết từ máu tươi.
Lục Huyền từ từ mở ra, cẩn thận đọc nội dung phía trên 《 Trùng Kinh 》.
Bên trong 《 Trùng Kinh 》 ghi lại hàng trăm chủng loại côn trùng kỳ dị, Thiết Hỏa Nghĩ, Bạch Ngọc Đường Lang, Lục Dực Ngô Công... Phẩm cấp chủ yếu của chúng đều là nhất phẩm nhị phẩm, tam phẩm tương đương với cấp bậc Trúc Cơ chỉ được liệt kê có vài loại.
Con cóc màu xanh nhạt Lục Huyền từng đụng phải ở trong vườn linh thực cũng mặt trong này, tên nó là Mộc Độc Thiềm Thừ, chuyên ăn các loại yêu trùng yêu thú ẩn chứa linh lực hệ mộc phong phú, và đặc biệt thích ăn Nghĩ Văn Trùng.
Nó sẽ thay đổi hình dạng và màu sắc cơ thể tùy theo hoàn cảnh xung quanh, đồng thời cũng lợi dụng điểm ấy để che giấu bản thân, độc tính rất mạnh, nọc độc của Mộc Độc Thiềm Thừ hoàn toàn có thể uy hiếp được tu sĩ Trúc Cơ.
Lục Huyền nhanh chóng đọc lướt qua 《 Trùng Kinh 》 một lượt, và hiểu được rất nhiều phương pháp nuôi dưỡng, phương pháp sinh sản, cũng như phương thức kiểm soát yêu trùng.
"《 Trùng Kinh 》 này gần như không có tác dụng gì đối với những tu sĩ bình thường, không thể so sánh với các loại công pháp thuật pháp khác, nhưng nó lại mang đến tác dụng không nhỏ với ta. Hẳn là bồi dưỡng đám linh trùng này cũng có thể nhận được quầng sáng ban thưởng. Trong khi chu kỳ sinh trưởng của linh trùng thường ngắn hơn linh thú, mà rất nhiều loại linh trùng còn có thể nuôi dưỡng với quy mô lớn, số lượng nhiều, sẽ nhận được càng nhiều quầng sáng."
Lục Huyền âm thầm nghĩ trong đầu, hắn đã quyết định nếu có cơ hội, sẽ đi tìm trứng trùng hoặc ấu trùng thử nuôi dưỡng xem sao. Hắn lại kiểm kê thu hoạch đại khái của chuyến đi xử lý sâu bệnh lần này.
Về linh thạch, gia chủ Trương gia tặng năm trăm linh thạch, cộng với túi trữ vật của tu sĩ kia, coi như hắn đã đạt được chừng sáu trăm linh thạch. Hơn nữa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diêu Thanh đã trả phần thưởng là bốn mươi Kiếm Ấn cho hắn, hắn còn nhận được 《 Trùng Kinh 》 và một số đan dược pháp khí cấp thấp khác.
"Trải nghiệm dùng thuốc nổ đánh bắt cá trong ao này thật không tồi, nhiệm vụ dễ dàng, phần thưởng hậu hĩnh." Lục Huyền nghĩ thầm, lại lập tức phát hiện tâm trạng của mình đã thay đổi rồi, vì vậy mới vội vàng điều chỉnh lại.
"Không thể sơ suất được, nói không chừng bên trong cái ao cá kia còn ẩn nấp một con Giao Long đó, vẫn là ở trong tông môn bồi dưỡng linh thực, nuôi dưỡng linh thú, càng thích hợp với mình hơn."
Hắn cất 《 Trùng Kinh 》 đi, lại bước vào trong linh điền.
Mấy ngày nay, rất nhiều linh thực bên trong linh điền đều không được chăm sóc, nhưng bỏ bê vài ngày cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến quá trình sinh trưởng của chúng.
Linh nhưỡng xung quanh hai cây Kiếm Thảo đã xuất hiện những vết kiếm rải rác, điều này cho thấy chúng đã âm thầm đấu kiếm không biết bao nhiêu lần rồi.
"Dùng cách này để duy trì hoạt tính, xúc tiến sinh trưởng cũng không tồi."
Lục Huyền cẩn thận kiểm tra tình trạng của Kiếm Thảo, chợt phát hiện Kiếm Thảo chẳng những không bị tổn hại, mà ngược lại chúng còn phát triển rất tốt, hắn cũng yên tâm hơn, cuối cùng vẫn quyết định duy trì tình hình hiện tại, không cấy ghép một gốc Kiếm Thảo sang chỗ khác.