Chương 244: Đưa Than Sưởi Ấm Trong Ngày Tuyết Rơi!!!
Chương 244: Đưa Than Sưởi Ấm Trong Ngày Tuyết Rơi!!!
Lục Huyền nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, một con Giao Long nhanh chóng bu lại, nó rất có kinh nghiệm, nên cố gắng buông lỏng tầng lân phiến trên cơ thể mình, để Lục Huyền dễ dàng đâm Hồng Tuyến Châm vào.
Một dòng máu tươi nóng như lửa phun ra, Lục Huyền dùng bình bạch ngọc đang cầm sẵn trên tay hứng máu, sau đó đóng chặt nút bình bỏ vào túi trữ vật, lại tiếp tục cầm một cái bình mới lên.
"Tiếp theo nào."
Đám Giao Long cự mãng xếp hàng hiến máu đâu vào đấy.
"Lục sư đệ lại kiểm tra cho đám Giao Long do sư đệ nuôi dưỡng sao?" Không biết Hoàng Nguyên đã đến nơi này từ lúc nào, gã lập tức bay tới bên cạnh Lục Huyền, tươi cười hỏi.
"Đúng vậy, ta đang tiến hành kiểm tra định kỳ xem chúng có bệnh kín hay tà ma dị trùng nào xâm nhập vào trong cơ thể không. Làm vậy cũng vì suy nghĩ cho sức khỏe thể xác và tinh thần của những tiểu Giao Long này thôi." Lục Huyền không dừng động tác, chỉ mở miệng giải thích với Hoàng Nguyên.
"Chỉ có sư đệ là chú ý đến từng chi tiết và tận tâm tận lực như vậy, mới có thể nuôi dưỡng ra những con Giao Long ưu tú nhường này." Hoàng Nguyên không khỏi cảm thán nói.
"Đây là chuyện nằm trong phận sự của sư đệ mà." Lục Huyền nói với vẻ mặt bình tĩnh và giọng điệu cực kỳ chân thật đáng tin.
Hắn vừa tán gẫu với Hoàng Nguyên vừa tiếp tục thành thạo rút máu. Từ trong miệng Hoàng Nguyên, hắn biết được, trạng thái thân thể của con Mặc Lân Giao mắc bệnh chán ăn kia đã được cải thiện rất nhiều.
"Đúng rồi sư đệ, chẳng phải ngươi rất am hiểu trồng trọt linh thực sao? Dương sư thúc bảo ta tới hỏi ngươi một tiếng, xem trên tay ngươi còn loại linh quả thích hợp để Mặc Lân Giao ăn hàng ngày hay không, nếu có, ngài ấy sẽ thu mua chúng với giá cao." Hoàng Nguyên nhỏ giọng hỏi Lục Huyền.
"Linh quả thích hợp để hỗn huyết Mặc Lân Giao ăn ư? Trong tay ta có một ít hàng dự trữ, nhưng đều là linh quả bình thường bán theo cân, chỉ có một ít Băng La Quả nhị phẩm là bán được, song số lượng ít quá, những cái khác thì chờ một đoạn thời gian nữa mới chín." Trong lòng Lục Huyền âm thầm nghĩ, sau đó quay lại trả lời:
"Thật xin lỗi sư huynh, ta không có linh quả thích hợp cho Mặc Lân Giao tam phẩm ăn."
Sau khi tất cả đám Giao Long cự mãng hiến máu xong, hai người trở về nhà đá. Có vài đệ tử ngoại môn đang ngồi trong nhà đá, thấp giọng thảo luận điều gì đó, vừa thấy hai người tiến vào thì dồn dập để lộ ra nụ cười nhiệt tình.
"Hoàng sư huynh, Lục sư đệ."
"Lục sư đệ, lần này thời gian nuôi dưỡng dài hơn bình thường nha, lại có Giao Long cự mãng tấn chức đột phá sao?"
"Đó là điều chắc chắn rồi, phương pháp dạy bảo Giao Long của Lục sư đệ rất hiệu quả, giúp chúng đột phá tự nhiên chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước."
"Các vị sư huynh khen lầm rồi, ta không có Giao Long đột phá, chỉ muốn kiểm tra cho chúng thôi, nên tốn kha khá thời gian." Lục Huyền cũng tươi cười chào mọi người.
Kể từ khi hắn đến Thiên Long hồ và bắt đầu chăn nuôi Giao Long cự mãng, thái độ của mọi người đối với hắn đã chuyển biến đến mấy lần. Lúc đầu, bọn họ đối xử với hắn cũng bình đẳng như những đệ tử đồng môn cùng cấp bậc.
Nhưng sau đó, khi Lục Huyền thuần hóa được tất cả đám Giao Long dưới tay mình, để chúng một lòng một dạ hợp tác với nhau và luôn chiếm ưu thế áp đảo trước những con Giao Long cự mãng ở thủy vực khác, thường khiến cho những con Giao Long cự mãng kia bị thương, thì đương nhiên là lúc này, mọi người đều tràn ngập oán hận với Lục Huyền. Vấn đề là trong tay bọn họ đều không có bằng chứng chứng minh đám Giao Long kết thành đàn đi đánh nhau là do hắn chỉ thị. Vì vậy, bọn họ cũng chỉ có thể trách móc đám Giao Long nhà mình không nên thân, không biết đoàn kết, và đành chôn giấu oán khí vào sâu dưới đáy lòng.
Lại đến khi đám Giao Long dưới trướng Lục Huyền liên tục đột phá tấn cấp, mọi người không khỏi sinh lòng hâm mộ với hắn, lại nháo nhào muốn bắt chước phương thức nuôi dưỡng của Lục Huyền, nhưng tất cả đều chỉ bắt chước được bề ngoài, không giải quyết được vấn đề cốt lõi bên trong, không có năng lực điều khiển Giao Long chuẩn xác như Lục Huyền, đương nhiên hiệu quả sẽ không lớn.
Đó là chưa kể, nội dung cốt lõi của loại năng lực này chính là phương thức vừa đấm vừa xoa, chỉ khi áp dụng được cả hai vế kia, mới có thể thuần hóa những con Giao Long nọ trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.
Tới cuối cùng, khi bọn họ biết Lục Huyền đã giúp sư thúc Trúc Cơ giải quyết xong một nan đề lớn, mọi oán hận và đố kị trong lòng đều tiêu tan thành mây khói, khiến cho thái độ của các đám trở nên nhiệt tình như lúc này đây.
"Không biết sư đệ cần kiểm tra cái gì?" Có tu sĩ khó hiểu hỏi.
Lần trước Lục Huyền rút máu quy mô lớn chỉ có một mình Hoàng Nguyên ở đây, mà lúc bấy giờ, thanh danh của hắn còn chưa lan truyền, không làm ai chú ý tới cả, nhưng hiện giờ thì khác.
"Chỉ rút ít máu của chúng, sau đó cầm về nghiệm chứng, xem có vấn đề gì đang ẩn núp hay không thôi." Lục Huyền đặt cái thùng vào góc phòng, ung dung cười nói.
"Thì ra là thế." Mọi người rối rít gật đầu, sau đó đều im lặng, tựa như có chút đăm chiêu.
'Chả lẽ đây chính là nguyên nhân khiến đám Giao Long trong tay Lục Huyền tiến bộ nhanh như thế?' Một suy nghĩ tương tự như vậy, bắt đầu nảy sinh trong đầu họ.
Đột nhiên, một tu sĩ thanh niên anh tuấn trong đám người kia tiến lên một bước, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, gã thi lễ rồi nói với Lục Huyền: "Lục sư đệ, ngươi cũng kiểm tra giúp ta đi!"
Hành động của gã lập tức kích phát một loại phản ứng dây chuyền, khiến mấy người còn lại đều sợ hãi mình sẽ bỏ qua cơ duyên lớn này. Cả đám cũng tiến lên, đồng loạt thi lễ nói.
"Lục sư đệ, ngươi cũng kiểm tra cho đám Giao Long của ta đi!"
"Có vấn đề gì cứ nói với ta.”
"Máu nhà ta nhiều, ngươi muốn rút bao nhiêu máu cũng được!"
"Chuyện này..."
Thấy mọi người như vậy, trên mặt Lục Huyền lập tức lộ ra vẻ lưỡng lự theo bản năng, đương nhiên là ngoài mặt do dự, nhưng trong lòng thì mừng rỡ như điên.
"Hai gốc Giao Đằng đang gieo trồng, ngay cả quá trình tu luyện 《 Thái Hư Hóa Long Thiên 》 cũng cần đến tinh huyết, ta còn đang lo đám tiểu đệ Giao Long, cự mãng, dị nhiêm, Ly Long dưới tay mình không cung cấp đủ đây. Ha ha… đây không phải là có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao?"
Vừa lúc hắn đang định đồng ý, Hoàng Nguyên ở bên cạnh trông thấy Lục Huyền chần chừ hồi lâu, cho là hắn da mặt mỏng nên không tiện từ chối đám đồng môn, mới tiến lên hai bước nghiêm nghị mắng: "Các ngươi đang làm cái gì vậy? Liên thủ bắt đồng môn làm việc cho các ngươi sao? Lục sư đệ chăn nuôi Giao Long của mình cũng đủ mệt rồi, mà trong tay các ngươi có tổng cộng là hơn hai trăm con Giao Long cự mãng, làm sao sư đệ gánh nổi?"
"Không phải, Hoàng sư huynh, ta có thể."
Nghe đến đoạn hơn hai trăm con Giao Long cự mãng là đôi mắt đang hơi nheo lại của Lục Huyền lập tức phát sáng, nhưng đương nhiên là với cường độ cực thấp, khó mà nhìn thấy được.
Chỉ đơn giản là 'chém' hơn hai trăm con Giao Long thôi mà, Lục mỗ sao phải sợ!