Chương 28: Thời Điểm Nhạy Cảm!
Chương 28: Thời Điểm Nhạy Cảm!
"Nghe nói bên trong bí cảnh mới kia có đến mấy tầng trận pháp phòng hộ cường đại, Trận pháp sư của Vương gia đã thành công phá vỡ được hai cái trận pháp, cũng tìm được rất nhiều linh thực quý hiếm, thiên tài địa bảo, thậm chí là công pháp, pháp khí phẩm cấp cao."
"Móa, lão tử ghen tị quá, thật là hối hận, vì sao lúc đó không đăng kí để cùng đi theo chứ?"
"Ta cũng thế, nói không chừng có thể thu được cơ duyên vô cùng to lớn, từ đó bước thẳng lên trời, thành Trúc Cơ, thậm chí là đại tu sĩ Kết Đan cũng được!"
"Đúng đấy đúng đấy, hận không thể chiếm lấy!"
Mọi người bàn tán xôn xao, không khỏi đỏ mắt với thu hoạch lớn của các tu sĩ từ bí cảnh về.
Trong lòng Lục Huyền không có gợn sóng, tất nhiên thu hoạch trong bí cảnh sẽ rất lớn, bằng không... Đại gia tộc Vương gia trong phường thị Lâm Dương cũng không tổ chức nhiều tu sĩ như vậy, tiêu hao nhân vật lực đi khai khẩn.
Chỉ là, phần lớn lợi ích sẽ bị Vương gia chiếm, còn lại sẽ chia cắt cho một ít thế lực tu sĩ cường đại, còn tán tu có số lượng nhiều nhất kia, có thể ăn được chút cơm thừa rượu cặn đã coi như là không tệ rồi.
Thậm chí còn không biết sẽ có bao nhiêu người chẳng những không có được một chút khoản thu nào, ngược lại còn phải trả giá bằng cả mạng sống.
Trương Tu Viễn ở bên cạnh nghe được tu sĩ thảo luận, cậu bé nhớ phụ thân lâu rồi chưa gặp, cảm thấy lo lắng và khẩn cấp, lên tiếng chào hỏi Lục Huyền rồi chạy như bay về nhà.
Lục Huyền không nhanh không chậm, bước đi trên đường nhỏ về nhà.
Tin tức tu sĩ khai khẩn bí cảnh mới trở về nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt toàn bộ khu Bắc phường thị cứ như bị đốt lửa, một cảm giác bồn chồn ngập tràn trong không khí.
Khi đi ngang qua tiểu viện một nhà tán tu, Lục Huyền nghe thấy vài tiếng kêu cực kỳ bi ai.
Qua cánh cửa sân mở rộng, hắn chứng kiến vẻ mặt mệt mỏi của một gã tán tu, tay cầm một hũ tro cốt, trước mặt hắn là một vị phụ nhân đang khóc lóc thảm thiết.
Nhà tán tu này Lục Huyền cũng coi như quen biết, nam chủ nhân là tu sĩ trung niên họ Hùng, tu vi Luyện Khí tầng ba, lần này báo danh tham gia khai khẩn bí cảnh.
Kết cục bên ngoài không nói cũng hiểu.
Tình cảnh như thế, hắn đi dọc đường không biết nhìn và nghe thấy bao nhiêu lần.
"Con đường tu hành dài ngoằn ngoèo, tu sĩ tầm thường nếu muốn tiến xa hơn, chỉ có thể nỗ lực nắm bắt mọi cơ hội mang đến, cho dù không cẩn thận thân tử đạo tiêu, cũng phải hết sức đi tranh thủ."
"Tu hành khó, khó tu hành!"
"Cũng may ta có năng lực đặc thù về linh điền, không cần phải vì một cơ duyên mông lung mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, cứ im lặng bình tĩnh làm ruộng là được."
Lục Huyền càng cảm thấy may mắn khi có quầng sáng màu trắng đặc biệt ấy, cũng càng thêm kiên định với suy nghĩ tuyệt đối không được tùy tiện ra ngoài mạo hiểm.
Trong vòng vài ngày tiếp theo, hắn cứ yên lặng ở trong nhà, bồi dưỡng linh thực.
Mấy ngày nay, Trương Tu Viễn cũng không đi tìm hắn, Lục Huyền biết, cậu bé ấy luôn lo lắng và nhớ mong phụ thân nhà mình, vì thỉnh thoảng hắn lại thấy nhóc con này lộ vẻ mặt ủ rũ ỉu xìu.
Còn Từ Uyển, tuy bề ngoài nàng vẫn duy trì được chút bình tĩnh, song khuôn mặt gầy đi không ít đã thể hiện rõ nội tâm của nàng rồi.
"Phụ thân!"
Buổi chiều ngày nào đó, Lục Huyền đang dùng Linh Vũ Thuật tưới linh thực trong viện, chợt nghe thấy một tiếng kinh hô. Hắn lập tức mỉm cười, đi tới mở cửa viện nhìn ra.
Quả nhiên, Trương Hồng với bộ y phục hỗn loạn, toàn thân đầy bụi bặm đang sải bước đi về nhà mình, trong ngực căng phồng, cười tít cả mắt, nhìn ra được lần này, thu hoạch không nhỏ.
Vừa trông thấy Lục Huyền, gã lập tức gật đầu và mỉm cười chào hỏi hắn.
Lục Huyền cười đáp lại, sau đó đứng tại chỗ nhìn Trương Hồng ôm thê nhi của mình, vui sướng bước vào nhà với nụ cười sảng khoái.
Hắn không đi tham gia cuộc vui của bọn họ. Trương Hồng vừa mang thu hoạch gặt hái được từ bí cảnh trở về. Hiện giờ đang ở vào thời điểm nhạy cảm, nói là thần hồn nát thần tính cũng không quá đáng.
Tuy mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết, cả hai đều tin tưởng lẫn nhau, nhưng hắn vội vàng chạy qua bên đó vào thời điểm nhạy cảm thế này, có thể sẽ mang đến nghi ngờ và cảm giác kháng cự không cần thiết.
Gần nửa ngày sau, Trương Hồng tự mình đến cửa.
"Lục tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?" Trương Hồng cười sang sảng, hỏi thăm Lục Huyền.
"Đa tạ Trương đại ca quan tâm, tất cả đều thuận lợi, ngược lại, ta nên chúc mừng Trương đại ca bình an vô sự trở về từ vùng hoang dã." Lục Huyền vừa cười vừa nói.
"Ha ha, lần này vận may không tệ, ta chỉ bị thương nhẹ, còn may mắn lấy được chút bảo vật. Lần này sang đây là muốn nói lời cảm tạ với Lục tiểu huynh đệ. Ta nghe thê tử nói, trước đó trong nhà từng xuất hiện sâu bệnh, may có Lục tiểu huynh đệ giúp đỡ giải quyết. Còn có thằng nhóc con kia nữa, sau khi ta về, nó còn khoe khoang với ta là bây giờ nó đã tự kiếm được linh thạch rồi, còn muốn dùng khoản linh thạch của nó để nuôi gia đình nữa!" Trương Hồng nhớ lại đáng vẻ đắc chí của Trương Tu Viễn, thì cười ha hả.