Chương 280: Âm Dương Côn Ngư!
Chương 280: Âm Dương Côn Ngư!
Lục Huyền từng dễ dàng giải quyết giúp nho sĩ trung niên vấn đề ăn uống của Mặc Lân Giao, trong khi đó vốn là vấn đề khiến người này bối rối đau đầu suốt một quãng thời gian khá dài, lại cộng thêm nho sĩ trung niên này cũng từng nghe nói Lục Huyền đã giúp đỡ làm gia tăng tỷ lệ sinh sản cho Linh hạc tại Ngự Thú đường, nên trong lòng khá kỳ vọng về hắn.
"Được, vậy ta sẽ tới thử một lần, nhưng không dám nói bừa mình có thể giải quyết được thuận lợi, ta chỉ hứa sẽ cố gắng hết sức mà thôi."
"Giải quyết được, đó là chuyện đáng mừng, không được cũng không sao." Nho sĩ trung niên gật đầu nói.
Lục Huyền đi theo phía sau nho sĩ trung niên, nhanh chóng bay lượn giữa các tòa sơn phong, một lát sau, cả hai đã đi đến phía trước một tòa sơn phong kỳ lạ, rồi xuyên qua trận pháp hộ sơn tiến vào bên trong.
Lục Huyền đánh giá mọi thứ xung quanh, tòa sơn phong này đơn giản đến mức cực điểm, chỉ có hai tông màu đen và trắng, thậm chí còn không thể nhìn thấy bất cứ một màu xanh nào của linh thực, thứ vốn được tượng trưng cho sức sống kia.
Bên trong sơn phong trống rỗng, chỉ có một quả cầu nước khổng lồ cao chừng mấy trăm trượng đang nổi lơ lửng trên trời, một nửa quả bóng nước có màu đen sẫm, nửa còn lại có màu trắng nhạt. Hai phần của quả bóng nước này không ngừng nỗ lực muốn dung nhập vào người đối phương, nhưng lại tách biệt rõ ràng, nếu nhìn thoáng qua, chắc chắn sẽ cho rằng thức này chính là đồ án thái cực.
Bên trong quả bóng nước khổng lồ này có nuôi hai con cá lớn, thân dài hơn hai mươi trượng, một đen một trắng, mỗi con đều bơi tự do trong khu vực có màu sắc tương ứng bên trong quả bóng nước kia.
Phía dưới là một tu sĩ tuấn tú đang ngồi. Người này mặc bộ trường sam màu trắng, đầu tóc bạc trắng, khí chất thoát tục giống như Tiên nhân giáng trần. Đôi con ngươi vô cùng kỳ lạ, với một bên màu đen bóng thâm trầm, một bên lại có màu trắng xanh lãnh đạm.
Khi thấy hai người đến gần, tu sĩ tuấn tú này lập tức đứng dậy đón chào.
"Vị này chính là Cát Phác sư huynh. Sư huynh, vị này là Lục Huyền sư đệ, có thành tựu phi phàm trên linh thú nhất đạo, ta mời hắn đến đây để xem có thể giúp sư huynh giải quyết vấn đề về thượng cổ dị thú hay không?"
"Chào Cát sư huynh." Lục Huyền kính cẩn thi lễ, vị tu sĩ với con ngươi có hai màu đen trắng trước mắt sở hữu tu vi cao hơn hắn nhiều lắm, lại thêm thân phận đệ tử chân truyền của đối phương, có thể nói là nửa bước đạp đến Kết Đan kỳ rồi, vì vậy hắn không dám có chút lơ là nào.
"Lục sư đệ, ta đã nhiều lần nghe Khánh Phong nhắc tới ngươi rồi. Lần này làm phiền ngươi qua đây xem giúp ta vấn đề của đôi linh thú."
"Sư đệ nhất định sẽ dùng hết khả năng." Lục Huyền cúi đầu đáp.
Hắn và nho sĩ trung niên đi theo phía sau Cát Phác có tướng mạo tuấn tú, tới phía dưới quả bóng nước.
"Quả bóng nước đen trắng này vốn là một món pháp khí do ta đặc biệt luyện chế, mục đích để sáng tạo hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp cho Âm Dương Côn Ngư. Cặp Âm Dương Côn Ngư này vốn là dị thú lưu lại từ thời thượng cổ, chúng sinh tồn bằng cách đoạt lấy âm dương thiên địa. Ta có được hai con này từ bên trong một khu động thiên, bởi vì công pháp đặc thù nên vẫn một mực nuôi chúng để trợ giúp bản thân lĩnh ngộ Âm Dương Đạo Thuật.”
“Phương thức sinh sản của cặp Âm Dương Côn Ngư này tương đối đặc biệt, dưới một số điều kiện, khi âm dương giao nhau, chúng sẽ sinh ra một đôi hậu duệ. Hậu duệ của chúng cũng mang thuộc tính âm dương, lần lượt ký sinh bên trong cơ thể đời trước cùng thuộc tính, hấp thu ngấu nghiến chất dinh dưỡng bên trong cơ thể đời trước để tự trưởng thành lớn mạnh, đến cuối cùng, hai con cá lớn màu đen trắng kia sẽ tiêu tán, cá nhỏ lại trở thành một đời Âm Dương Côn Ngư mới.”
"Phương pháp thai nghén này có chút tương tự với niết bàn trọng sinh, sau mỗi lần thai nghén đều mạnh hơn lần trước rất nhiều. Cứ tiếp tục vòng tuần hoàn như vậy, sau nhiều lần thai nghén, thực lực của chúng sẽ trở nên cực kỳ khủng bố. Đương nhiên điều kiện để thỏa mãn mỗi vòng thai nghén cũng ngày càng khắc nghiệt, nếu không đạt được yêu cầu, sẽ xuất hiện tình huống như cặp Âm Dương Côn Ngư trong tay ta."
Tu sĩ tuấn tú Cát Phác dứt lời, tâm niệm vừa động, hai con cá lớn màu đen trắng kia lập tức nhảy ra khỏi quả bóng nước, vui vẻ bơi về phía nhau trong không trung.
Khoảng cách giữa cả hai con càng ngày càng gần lại, nhưng sau một lúc lâu, chúng vẫn không thể nào tiếp xúc thực chất với nhau được. Đến cuối cùng, hai con cá lớn bơi thành một vòng, đầu đen đuổi theo đầu trắng, đầu trắng đuổi theo đầu đen, đầu to đuôi nhỏ, thoạt nhìn còn tưởng là đồ án thái cực đang xoay tròn.
Nhìn như chúng đang giao phối với nhau, nhưng lại có cảm giác cả hai đang cách xa cả hàng ngàn hàng vạn thiên hà, bất kể làm cách nào cũng không thể chạm vào đối phương.
Thành ngữ ‘gần trong gang tấc, xa tận chân trời’ chính là để miêu tả cảnh tượng này.
"Âm Dương Côn Ngư một thể song sinh, hấp dẫn lẫn nhau cũng bài xích lẫn nhau, trừ phi hoàn cảnh xung quanh đáp ứng đủ yêu cầu của nó, hai con Âm Dương Côn Ngư này mới có thể tiến hành hoạt động sinh sôi nảy nở, nếu không, sẽ phát sinh tình huống như vậy, tuy chúng có suy nghĩ muốn giao hợp với nhau, nhưng làm làm đủ mọi cách cũng không thể chạm vào phía bên kia." Cát Phác với con ngươi với hai màu đen trắng, từ tốn giải thích với Lục Huyền và nho sĩ trung niên.
"Cát sư huynh đã từng sử dụng những biện pháp gì để giải quyết tình trạng này rồi?" Lục Huyền tò mò hỏi.
"Ban đầu, khi dễ dàng thỏa mãn điều kiện sinh sản cho chúng, ta đều trực tiếp sáng tạo nên hoàn cảnh thích hợp để chúng sinh sản tự nhiên, sau đó, chúng sẽ tái sinh thành một đời Âm Dương Côn Ngư mới. Nhưng tới khi thực lực của chúng trưởng thành đến cấp bậc tứ phẩm, yêu cầu về hoàn cảnh sinh sản cũng càng ngày càng cao. Lần gần đây nhất, ta đã nghĩ hết cách cũng không thể thỏa mãn được chúng.”
“Thậm chí lúc trước ta còn có ý tưởng muốn dùng bạo lực cưỡng ép chúng kết hợp với nhau, bởi lấy tu vi của ta, dù đã sau mấy lần thí nghiệm, cũng không có cách khiến chúng giao hợp tự nhiên được. Nếu áp dụng phương thức bạo lực cực đoan kia, tuy vẫn có tính khả thi nhất định nhưng ta lo lắng sẽ gây tổn thương đến Côn Ngư mới ở giai đoạn thai nghén, nên cuối cùng vẫn từ bỏ. Không biết sau khi Lục sư đệ quan sát rồi, có ý kiến gì không?" Cát Phác quay đầu nhìn về phía Lục Huyền, trong đôi mắt với hai màu đen trắng của gã ẩn chứa vẻ mong đợi.
Nho sĩ trung niên từng nói với gã về chuyện Lục Huyền đã giải quyết vấn đề ăn uống của Mặc Lân Giao, sau khi nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy tin tưởng Lục Huyền hơn một chút.
"Cát sư huynh, chẳng hay ngươi có thể cho ta một ít đồ ăn thường dùng để nuôi dưỡng Âm Dương Côn Ngư hay không? Ta muốn cho chúng ăn một chút để gia tăng cảm tình đôi bên, đặt nền móng cho lần kiểm tra phía sau." Lục Huyền từ tốn nói.
Sau khi hoàn thành hành động "chăn nuôi" để hiểu rõ nhiều tin tức hơn, hắn mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn được.