Chương 30: Ám Tủy Chi!
Chương 30: Ám Tủy Chi!
Trong tiểu viện của Trương gia, Trương Hồng giới thiệu cho Lục Huyền một gã tu sĩ đầu trọc có tu vi Luyện Khí tầng ba: "Vị này chính là Long đạo hữu, thực lực mạnh mẽ."
"Vị này là Lục tiểu huynh đệ, có chút thiên phú trên phương diện gieo trồng linh thực, cũng chính là đệ ấy muốn hỏi về hạt giống linh chủng không biết tên của Long đạo hữu."
Trương Hồng giới thiệu Lục Huyền và tu sĩ đầu trọc với nhau, sau đó nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
"Ta phát hiện hạt giống linh chủng này ở một mảnh đất cằn cỗi thuộc vòng ngoài của bí cảnh. Lúc ấy, đã tìm được mười mấy hạt linh chủng hoang dã, chấp sự Vương gia mới ban thưởng cho ta một hạt. Dù đến tận bây giờ, ta vẫn không biết, rốt cuộc nó là hạt giống gì, nhưng suy đoán đến nơi phát hiện ra nó, thì hẳn là không thấp hơn nhất phẩm. Nếu Lục huynh đệ muốn, năm linh thạch, ngươi cầm đi." Tu sĩ đầu trọc dứt khoát nói.
Lục Huyền tiếp nhận hạt giống linh chủng trong tay gã, cẩn thận quan sát một hồi.
Hình dạng của linh chủng giống như một loại nấm nhỏ, màu đỏ sậm, trên bề mặt còn tồn tại vài đường vân nhìn như mạch máu, thậm chí còn hơi có một vật chất sền sệt dấp dính chảy qua.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Giá cả năm linh thạch cũng không tính là đắt, bằng với cái giá lúc ta mua gốc Xích Vân Tùng kia. Chỉ có điều nhìn loại linh chủng này khá là kỳ dị cổ quái, chắc hẳn phẩm cấp và độ quý hiếm cũng không thua kém Xích Vân Tùng kia, nếu biết được chi tiết về nó, khẳng định là giá cả của thứ này sẽ cao hơn Xích Vân Tùng rất nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn cũng nhanh chóng ra quyết định: "Long đạo hữu, ta muốn linh chủng này."
"Lục huynh đệ sảng khoái."
Hai người một tay giao linh thạch, một tay giao linh chủng, mỗi người đều khẽ mỉm cười.
Tu sĩ đầu trọc vui vẻ vì một hạt giống linh chủng mọc hoang lại có thể mang đến cho mình năm viên linh thạch, còn Lục Huyền lại vui vì trong linh điền của hắn vừa có thêm một loại linh thực hiếm có khác.
Mà quan trọng hơn là quầng sáng màu trắng sẽ xuất hiện khi linh thực thành thục.
Về đến nhà, hắn lập tức vận chuyển Địa Dẫn Thuật, đào một cái lỗ nhỏ trên mảnh linh điền, nhanh chóng trồng cái nấm màu đỏ sậm kia xuống.
Sau khi tập trung tinh thần, toàn bộ tin tức cực kỳ chi tiết về loại linh thực ấy lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
"Ám Tủy Chi, linh thực nhị phẩm, sau khi thành thục có thể dùng để luyện chế một vài đan dược, cũng có thể ăn trực tiếp, nó sẽ trợ giúp tu sĩ cường hóa thể phách."
"Linh thực này sinh trưởng ở trong bóng tối, không cần ánh sáng, cũng không cần linh vũ, chỉ muốn sống ở chốn âm u, có những loại linh mộc mục nát làm bạn.:
"Xem ra Ám Tủy Chi này không thích ánh sáng, đồng thời môi trường phát triển của nó lại cần linh mộc mục nát."
Dựa theo ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Lục Huyền bắt đầu đưa ra phán đoán.
"Không thích ánh sáng ngược lại rất đơn giản. Dù cần phải trồng nó bên trong linh nhưỡng ngoài linh điền, nên không thể mang nó vào trong nhà, nhưng ta hoàn toàn có thể dựng cho nó một cái lều giản dị, phát huy tác dụng che sáng. Chẳng qua loại linh mộc mục nát kia lại khó mà tìm được. Linh mộc khá là phổ biến, nhưng có nhà ai lại giữ linh mộc đến mục nát đâu?"
Lục Huyền vừa nghĩ trong lòng, vừa lấy công cụ ở trong nhà ra, nhanh chóng dựng một cái lều đơn giản vây xung quanh Ám Tủy Chi.
Dù sao thứ này cũng là linh thực nhị phẩm, trồng càng sớm thu hoạch càng nhanh, hắn không chút trì hoãn, đã quyết định đi ra ngoài tìm kiếm một phen.
Hắn đi thẳng một đường tới khu vực trung tâm bên trong phường thị.
Nửa khắc sau, Lục Huyền đã dừng lại phía trước một khu đình viện to lớn. Ánh mắt hắn lướt qua bức tường đá, mơ hồ có thể trông thấy những gốc linh mộc cao to rậm rạp được trồng bên trong.
Chủ nhân của tòa đình viện này vốn là một gã tu sĩ họ Chu, tu vi Luyện Khí tầng ba. Trước đây Lục Huyền chỉ nghe nói về người này, chứ chưa có cơ hội giao lưu.
Có người nói tu sĩ họ Chu này có quan hệ mật thiết với một tu sĩ Luyện Khí cao cấp trong phường thị, cho nên gã mới có thể chiếm được một khu đình viện lớn như vậy và trồng nhiều linh mộc đến mức này.
Phải biết rằng, chỉ có hai điều kiện để hình thành nên linh mộc mục nát, một là trong quá trình trồng trọt gặp phải sâu bệnh, hai là thời gian cất giữ quá dài, hoặc là không có điều kiện bảo quản tốt khiến cho tính chất của linh mộc bị biến đổi, trở nên mục nát.
Vị tu sĩ họ Chu này trồng lượng lớn linh mộc như vậy, hẳn là trong nhà có gỗ mục.
Hắn bước về phía trước, lập tức có một tu sĩ thanh niên ra đón.
Lục Huyền tỏ rõ ý định của mình, tu sĩ thanh niên kia lập tức dẫn hắn tới trước mặt tu sĩ họ Chu kia.
Thanh niên vừa rồi trực tiếp bước đến gần phụ thân của gã, cũng chính là là tu sĩ họ Chu kia, rồi thì thầm vài lời vào tai đối phương.
"Tại hạ Chu Nguyên, không biết nên xưng hô với tiểu huynh đệ thế nào?"
"Lục Huyền."
"Chào Lục đạo hữu, nghe khuyển tử nói thì đạo hữu muốn hỏi nhà ta có linh mộc mục nát không hả? Chẳng hay đạo hữu muốn dùng thứ đó vào việc gì?"
"Không dối gạt gì Chu sư huynh, gần đây ta có chút tâm đắc trên phương diện đào tạo linh thực, đang muốn tìm linh mộc mục nát để nghiệm chứng suy đoán của mình. Lại nghe nói trình độ trồng linh mộc của Chu sư huynh vô cùng cao, nên muốn tới hỏi xem ở nơi này có gỗ mục hay không?" Lục Huyền nửa thật nửa giả trả lời.