Chương 311: Kế Hoạch Dành Cho Nửa Năm Sau!
Chương 311: Kế Hoạch Dành Cho Nửa Năm Sau!
Lục Huyền khẽ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm khác thường nào.
Loại tình huống này thật sự rất phổ biến, hắn đã sớm có thể bình tĩnh ứng phó với chúng rồi. Và trọng tâm của hắn vẫn đặt hết lên đám linh chủng cùng với trứng linh thú.
Trên thực tế, nếu không có phương pháp ngưng luyện linh chủng, thì trong tự nhiên rất khó có thể ngưng kết hạt giống quy mô lớn, chỉ có thể chờ cơ duyên xảo hợp mới có thể ngưng kết tinh ra linh chủng.
Đương nhiên, cả linh thú cũng như thế.
Trong này chỉ khác ở chỗ, phúc địa có hoàn cảnh vô cùng thích hợp để linh thực sinh trưởng tự nhiên, nên xác suất ngưng kết ra linh chủng cũng cao hơn bình thường một chút.
"Lục sư đệ, tạm thời không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Số lượng đệ tử nội môn tiến vào phúc địa có hạn, muốn tiến vào đó bắt buộc phải có Kiếm Lệnh. Giá trị thông thường của Kiếm Lệnh không dưới ba nghìn - năm nghìn linh thạch, còn là thứ có tiền cũng không mua được. Sư đệ vừa mới tấn thăng đệ tử nội môn không bao lâu, vẫn nên an tâm bồi dưỡng linh thực sẽ tốt hơn." Đột nhiên thanh niên có khí chất âm trầm kia lại lạnh nhạt lên tiếng nói.
"Chương sư huynh, hãy nếm thử linh tửu ta mới ủ đi." Liễu Tố nghe ra được giọng diệu của thanh niên này khá là bất thường, mới nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, chỉ là cơ hội hiếm có như vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp để thử xem. Xét cho cùng, cũng còn khoảng nửa năm nữa, phúc địa mới được mở ra, trong khoảng thời gian này, ta sẽ cố gắng tích góp linh thạch, rồi xem có thể mua được một tấm Kiếm Lệnh hay không." Lục Huyền phớt lờ giọng điệu quái gở của thanh niên âm trầm kia, chỉ mỉm cười nhìn gã, rồi trả lời hết sức chân thành.
Từ lần trước, sau khi hắn thay Cát Phác, một trong số những đệ tử chân truyền của tông môn, giải quyết vấn đề sinh sản của Âm Dương Côn Ngư, gã có tặng cho hắn một tấm Kiếm Lệnh, vốn dĩ hắn còn đang do dự chưa muốn đi thăm dò phúc địa ngay, nhưng hôm nay nghe được mọi chuyện có liên quan đến phúc địa, thái độ của hắn đã dần dần chuyển sang hướng nên tham gia một lần.
Không nguy hiểm đến tính mạng, lại có khả năng nhận được linh chủng thượng cổ, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy rồi.
"Linh chủng thượng cổ, dù phương pháp gieo trồng có thất truyền đi chăng nữa, thì chỉ cần vùi hạt linh chủng kia xuống đất là có thể tìm được cách bồi dưỡng rồi. Càng không cần phải nói đến tình huống vượt cấp gieo trồng linh thực phẩm, sẽ có khả năng mang tới cho ta phần thưởng kếch sù từ quầng sáng." Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm, càng nghĩa ý tưởng này càng thêm kiên định.
Mấy ngươi bọn họ lại giao lưu thêm một lát, sau đó dần dần có chiều hướng tan họp.
"Chư vị sư huynh sư tỷ, từ trước đến nay, Lục mỗ vẫn luôn yêu thú các loại linh thực ly kỳ quái dị, coi như không thể bồi dưỡng ra cũng không sao cả, quan trọng là trải nghiệm thử một lần. Nếu trong tay các vị có linh chủng không xác định hoặc là linh chủng kỳ dị nào đó, có thể tới sơn phong của ta, ta sẽ dùng những loại bảo vật khác để trao đổi."
"Không dám không dám."
"Nếu mà gặp được Lục sư đệ sớm hơn thì tốt biết mấy, khoảng vài năm trước, ta có một hạt linh chủng không xác định, ngay cả sư thúc Kết Đan trong tông môn cũng không thể nhận ra nó, cũng không biết nên gieo trồng như thế nào nên đành phải bán đi với giá thấp rồi."
"Đúng đấy, ta cũng có trải nghiệm tương tự."
Mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Bọn họ không giống như Lục Huyền, chỉ chuyên tâm dốc sức cho chuyện gieo trồng linh thực. Đối với bọn họ, linh thực linh thú chỉ là một phương tiện kiếm tiền mà thôi, tầm quan trọng của tu luyện vượt xa những loại tài nghệ tu hành kiểu này.
Các tu sĩ có mặt tại đây đều tiến vào cảnh giới Trúc Cơ rồi, đi ra bên ngoài tông môn cũng được coi là nhân vật nổi bật một phương, nên bọn họ sẽ thường xuyên ra vào các loại bí cảnh, vì thế cũng thỉnh thoảng có cơ hội đụng phải những hạt linh chủng chưa xác định được. Linh chủng không biết tên gọi, cấp bậc, thì đương nhiên cũng không biết được phương pháp bồi dưỡng tương ứng, cho dù có gieo trồng thành công đi nữa thì nó cũng không thể phát triển như bình thường được.
Có thể dùng linh chủng chưa biết ấy để trao đổi những món bảo vật trong tay Lục Huyền, thế cũng tốt lắm rồi.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của mọi người, Lục Huyền rất vui vẻ quay về sơn phong.
…
Hồ nhỏ dưới chân núi.
Mặt hồ tràn đầy linh khí lượn lờ bốc lên.
Băng La Quả được trồng trong hoàn cảnh thích hợp bên bờ hồ, đang tỏa ra một mảnh hàn khí nhàn nhạt, khiến cho mặt hồ ở ngay gần đó trực tiếp đông kết thành một lớp băng mỏng.
Phong Chuẩn dang đôi cánh chim rộng lớn màu xanh nhạt, nhẹ nhàng lướt ngang qua mặt hồ. Cái bụng nó vẫn duy trì hình dạng tròn xoe như trước nhưng tốc độ lại không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ trong nháy mắt, nó đã bay qua mặt hồ nước.
Lại nghe “Rào rào” một tiếng, một con Giao Long màu hỏa hồng vừa trồi lên từ dưới đáy hồ, sau đó bay nghiêng về phía Phong Chuẩn rồi trực tiếp móc thân thể của mình lên phần mắt cá chân của Phong Chuẩn.
Trong nháy mắt đã năm tháng trôi qua, kích thước của ấu giao cũng dài thêm không ít, từ trước kia, nó chỉ dài khoảng hai thước, đến hiện tại nó đã dài đến năm thước rồi.
(Một thước tương đương với 0,33m)
Bởi vì trước đó, nhóc con này luôn treo trên cổ Phong Chuẩn khiến cho ấu điểu không chịu nổi gánh nặng này, vì vậy, Ly Hỏa Giao cực kỳ ỷ lại vào Phong Chuẩn đã quyết đoán thay đổi vị trí bấu víu của mình, chuyển sang phần mắt cá chân.
Thường ngày nó hay ở dưới đáy hồ nhỏ, chỉ cần Phong Chuẩn bay ngang qua nơi này, nó sẽ lập tức xông tới thân thiết một phen.
Vào thời điểm đó, Lục Huyền đang đi dò xét linh điền ở khắp nơi trên sơn phong, xem xét tình huống sinh trưởng của từng gốc linh thực. Được hắn chăm sóc vô cùng cẩn thận, nên tất cả những gốc linh thực kia đều phát triển rất tốt. Khi đi tới khu vực mỏ khoáng thạch có chút hẻo lánh ở bên sườn núi, hắn lại như thường lệ tập trung tinh thần, cẩn thận kiểm tra trạng thái của Ngọc Lân Quả được trồng ở chỗ này.
"Hả? Có một trái Ngọc Lân Quả đã chín rồi sao?" Chỉ thấy giữa những chiếc lá mỏng như ngọc kia, có một thanh tiến độ mờ nhạt đã được kéo đầy, xuất hiện bên dưới một trái Ngọc Lân Quả.
Lục Huyền vội vàng lấy một chiếc hộp ngọc hình vuông ra khỏi túi trữ vật, đồng thời phần bắp thịt phía trên bàn tay hắn nhanh chóng sừng hóa, biến thành trong suốt như ngọc lưu ly. Hắn nắm chặt lấy phần chóp của trái Ngọc Lân Quả kia rồi dùng sức giật mạnh, và nhanh chóng bỏ nó vào trong chiếc hộp ngọc hình vuông trên tay mình.
"Thật xinh đẹp." Trên nền hộp ngọc trắng nõn, ở chính giữa có đặt một trái Ngọc Lân Quả óng ánh trong suốt, với từng ngọc thạch được sắp xếp chặt chẽ với nhau, linh quang không ngừng lóe lên, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lục Huyền vừa cảm thán vừa ngưng tụ tâm thần lên trên Ngọc Lân Quả.
【Linh trái Ngọc Lân Quả tam phẩm, trực tiếp ăn vào sẽ giúp gia tăng cường độ nhục thân của tu sĩ hoặc yêu thú, cũng có thể dùng để luyện chế một số loại đan dược luyện thể.】
"Ăn luôn sẽ giúp nâng cao cường độ nhục thân, thật không tệ."
Lục Huyền cũng không vội ăn trái Ngọc Lân Quả này, hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía thân cây như ngọc thạch bên cạnh. Chỉ thấy trên cành cây, ngay tại vị trí vừa hái Ngọc Lân Quả xuống, đã có thêm một quầng sáng màu trắng đang lấp lánh không ngừng.