Chương 36: Kẻ Yếu Chỉ Biết Xuống Tay Với Những Kẻ Yếu Hơn!
Chương 36: Kẻ Yếu Chỉ Biết Xuống Tay Với Những Kẻ Yếu Hơn!
"Điều này cũng giải thích được vì sao rõ ràng là tu sĩ cùng cấp, nhưng giá thuê Tần Minh lại thấp hơn nhiều so vớ những tu sĩ Luyện Khí tầng bốn khác. Thứ hắn am hiểu nhất chính là thuật pháp hệ băng, hoàn toàn có thể điều khiển tinh tế đòn công kích của mình, nên dưới điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến linh thực, hắn còn có thể đóng băng, sau đó tách được những con Hắc Nha ấu trùng bên trong ra. Thậm chí hắn còn có thể chỉ đóng băng ấu trùng thay vì đông lạnh chúng đến chết. Làm như vậy, chỉ cần hắn rã đông, lấy ấu trùng là được.”
“Nói cách khác, hắn nhận mấy mối làm ăn này, vừa có thể kiếm được linh thạch, vừa có thể ung dung cầm ấu trùng ký sinh trên linh thực về, đúng là một công đôi việc."
Lục Huyền giật mình tỉnh ngộ.
Đến đây, hắn cũng hiểu được vì sao đối phương lại hùng hổ dọa người như vậy.
Bởi vì việc hắn làm, chẳng những kiếm đi linh thạch của đối phương, còn trực tiếp giết chết những con Hắc Nha ấu trùng ký sinh trên linh thực.
Mà quan trọng hơn nữa là, bản thân hắn chỉ là một tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai.
"Nói như vậy, đám Hắc Nha ấu trùng lúc trước ta mời hắn đế xử lý cùng với con con trùng trưởng thành đã bị ta giết chết, đều là thứ hắn âm thầm thả vào trong linh điền?" Lục Huyền nghĩ vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Nói cách khác, hắn đã dùng linh thực giúp đối phương nuôi ấu trùng, còn dùng linh thạch nhờ gã mang ấu trùng trưởng thành trở về?
Nếu không phải quầng sáng màu trắng xuất hiện, hắn lại kịp thời mua được trận pháp phòng hộ, còn mở ra được 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》, chỉ sợ linh điền của hắn sẽ gặp phải sâu bệnh thêm một lần nữa, mãi cho đến khi ăn tươi nuốt sống được tiểu tán tu như hắn, đối phương mới chịu mới thôi.
"Quả nhiên, kẻ yếu chỉ biết xuống tay với những kẻ yếu hơn."
Tuy nhiên, nếu đối phương cho rằng hắn chỉ là một yếu mặc cho gã tùy ý bắt chẹt, thì gã sai lầm lớn rồi.
Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên một biên độ mỏng manh, ánh mắt sáng ngời.
Về đến nhà, hắn lập tức đi quanh quanh tường viện, cẩn thận kiểm tra từng bộ phận của trận pháp phòng hộ.
Thảo Khôi Lỗi cảm ứng được khí tức chủ nhân, lập tức vươn một sợi dây cỏ màu xám tới, giống như một con rắn nhỏ đi theo đằng sau hắn.
Sau khi Lục Huyền xác nhận được trận pháp của mình không có vấn đề gì, hắn mới đi đến bên cạnh Thảo Khôi Lỗi, móc một viên toái linh ra, nhét vào trong khối u khổng lồ được hình thành từ cỏ xám trên đầu nó.
"Nhìn bên ngoài, có vẻ như thực lực chênh lệch khá lớn, lại có xung đột về lợi ích. Chắc hẳn Tần Minh này sẽ không bỏ qua cho ta. Vừa hay ta cũng không định buông tha cho hắn."
"Đúng là thời gian gần đây, cả tu vi, thuật pháp lẫn đan dược, phù lục các loại trong tay ta đều được nâng cao hơn rất nhiều, nhưng nói gì thì nói, Tần Minh kia cũng là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, ai có thể đoán được trong lúc giao thủ với đối phương, ta sẽ có bao nhiêu phần trăm thắng bại?"
"Việc cấp bách nhất hiện giờ, chính là cố gắng đề thăng thực lực của mình, cứ gác hết chuyện dọn dẹp sâu bệnh qua một bên trước đã, tránh để hắn tóm được chỗ sơ hở."
Lục Huyền tự hỏi hồi lâu, sau đó đã quyết định tạm thời hắn sẽ ở nhà, phải chuyên tâm gia tăng thực lực của mình lên, đồng thời cũng làm tốt chuẩn bị cho tình huống Tần Minh đột nhập vào nhà mình.
Mấy ngày tiếp theo, hắn lại an tâm ở nhà trong bồi dưỡng linh thực, còn dặn Trương Tu Viễn không được tùy tiện ra ngoài.
Mười bốn trái Thực Nguyệt Quả còn dư lại đã thành thục hết. Mười hai quả trong đó có phẩm chất tốt, hai quả phẩm chất thượng đẳng.
Lục Huyền lượm mười bốn quầng sáng màu trắng đang nhấp nháy dưới đất lên.
"Thu được một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được pháp khí nhất phẩm Liệt Ngân Nhận (tàn) x3"
"Thu được một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được phù lục nhất phẩm x6"
"Thu được một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được một viên Bồi Nguyên Đan x3"
Mười hai trái Thực Nguyệt Quả phẩm chất tốt mở ra phần thưởng đúng như Lục Huyền mong đợi.
Ba mảnh tàn phiến Liệt Ngân Nhận có màu trắng bạc đã lấp đầy khoảng trống cuối cùng trên kiếm nhận. Một thanh kiếm nhận thật mỏng lập tức xuất hiện trước mắt Lục Huyền. Lưỡi kiếm có màu trắng bạc nhạt, và không cần biết là xuất hiện giữa ban ngày hay buổi đêm, nó đều vô cùng kín đáo.
Hắn khống chế linh lực điều khiển kiếm nhận tự do bay lượn trên không trung. Tốc độ của kiếm nhận cực nhanh, lại cực kỳ sắc bén.
Lục Huyền lấy một đoạn linh mộc mục nát tới thử xem sao. Kiếm nhận trực tiếp lướt qua khúc gỗ tựa như không gặp phải vật gì, cứ như vậy mà chặt đứt khối linh mộc rắn chắc ấy như chém một miếng đậu phụ.
Tâm niệm vừa động, kiếm nhận màu trắng bạc vốn đang bay múa xung quanh người hắn lại đột nhiên tách ra thành hàng chục mảnh bạc có hình dạng khác nhau, giống như một đàn bướm màu bạc, linh hoạt bay lượn quanh người Lục Huyền.
Gần như ngay chớp mắt sau đó, hơn chục mảnh bạc lại tập hợp cùng một chỗ, vừa khít với nhau, tạo thành một thanh kiếm nhận hoàn chỉnh không chút sứt mẻ.