Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 371 - Chương 371: Ta Thật Không Ngờ…

Chương 371: Ta Thật Không Ngờ… Chương 371: Ta Thật Không Ngờ…

Không bao lâu sau, đàn kiến vừa nãy đã dần dần hình thành nên một dạng tồn tại quái dị cao chừng hai trượng, trên bề mặt của dạng tồn tại quái dị này đang không ngừng phun trào những tia lửa màu đỏ thẫm.

Loại kiến màu đỏ sậm này có tên là Âm Hỏa Nghĩ, yêu trùng nhị phẩm, có năng lực phi hành nhất định, có thể phun ra một loại hỏa diễm thâm độc, khi rơi xuống người kẻ địch, sẽ giống như ung nhọt tận xương, khó có thể loại bỏ trong một thời gian dài.

Một con Âm Hỏa Nghĩ còn dễ dàng đối phó, nhưng hàng nghìn hàng vạn con tập trung lại với nhau… đương nhiên là rất khó đối phó rồi.

Chủng Cảnh Sơn nuôi cả một đàn Âm Hỏa Nghĩ như vậy, chỉ nhằm một mục đích là luyện tập một môn Trùng Giáp Thuật, có thể khống chế Âm Hỏa Nghĩ hóa thành nhiều hình dạng khác nhau, đặc biệt là tạo thành một loại áo giáp đặc biệt có lực phòng ngự cực mạnh, đồng thời cũng có thể liên tục bổ sung Âm Hỏa Nghĩ.

Tờ phù chỉ gã giao cho Lục Huyền lúc trước có ghi lại phương pháp khống chế cơ bản về pháp môn Trùng Giáp Thuật kia.

Lục Huyền nhìn vô số con Âm Hỏa Nghĩ đang chất đống cao lên ở trong trùng thất, chợt nảy sinh ý nghĩ đùa giỡn.

Hắn dựa theo thuật pháp khu trùng trên phù chỉ, để vận chuyển linh lực và đánh ra một đạo pháp quyết.

Dạng tồn tại quái dị do Âm Hỏa Nghĩ tạo thành đột nhiên thay đổi, chúng biến thành hình dáng của con người, hai tay khoanh lại, rồi buông xuống trước bụng, bả vai khẽ run, phần thân trên cũng theo đó mà di chuyển. (Giống nhảy Popping nhỉ?)

Hình thái này chỉ kéo dài vẻn vẹn có hai khắc rưỡi (khoảng 37 phút), là toàn bộ thân hình đã không ngừng sụp đổ, sau đó ầm ầm ngã xuống.

"Sụp đổ rồi." Dù sao những gì Lục Huyền được dạy cũng chỉ là vài cách vận dụng thuật pháp điều khiển yêu trùng thô thiển, cộng thêm đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chúng nên ngay cả khi hắn cho đám Âm Hỏa Nghĩ kia duy trì hình người, chúng cũng không thể giữ nguyên được trong khoảng thời gian quá dài.

Rất nhiều Âm Hỏa Nghĩ rơi trên mặt đất nhưng không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, ngược lại, cả đám còn bò lung tung xung quanh trùng thất.

Lục Huyền thả một khối linh khoáng màu đỏ sậm vào giữa, ngay tức khắc, tất cả đám Âm Hỏa Nghĩ đều xúm lại, dùng những cái chân nhỏ dài như tiểu đao hỏa diễm đâm linh tinh rồi cắt khối linh khoáng màu đỏ sậm kia thành vô số những mảnh vụn nhỏ, mỗi con kéo một mảnh, nhanh chóng đi xuống mê cung dưới lòng đất.

Khối linh khoáng này là thứ Chủng Cảnh Sơn lưu lại cho hắn, dùng để nuôi dưỡng đàn Âm Hỏa Nghĩ.

Khi Lục Huyền dùng linh thức cảm ứng, đám Âm Hỏa Nghĩ kia đã thu thập xong toàn bộ những mảnh vụn khoáng thạch và chuyển chúng đến chỗ sâu bên trong mê cung rồi, tiếp đó chúng phân chia khoáng thạch dựa trên thực lực và cấp bậc.

Cho rất nhiều Âm Hỏa Nghĩ ăn uống xong xuôi, Lục Huyền đi đến trùng thất tiếp theo.

Trong trùng thất này có nuôi chừng bảy - tám con kỳ trùng, hình dạng khá giống con bọ rùa ở kiếp trước của hắn, phần lưng nó có màu trắng nhạt, xung quanh có thêm bảy vệt màu trắng sẫm rải rác ra xung quanh, có cảm giác chúng đang bày ra tư thế bảy hành tinh xếp thẳng hàng. (Thất tinh liên châu)

Loại kỳ trùng này được gọi là Thất Tinh Lưu Ly Trùng, cấp bậc tam phẩm, sau khi hấp thu đầy đủ linh lực, chúng sẽ sản xuất ra một loại vật chất kỳ dị có tên là Lưu Ly Sa. Lưu Ly Sa này có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế nhiều loại đan dược hiếm thấy, rất có giá trị.

"Ừm, nói thông tục thì nó chính là phân và nước tiểu của Thất Tinh Lưu Ly Trùng." Lục Huyền tận mắt nhìn thấy mảnh linh quang lập lòe trên lưng một con Thất Tinh Lưu Ly Trùng, một trong những dấu vết trên đó vừa sáng bừng lên. Sau đó, từ phần đuôi của con này có một thứ giống như viên bi ngọc lưu ly đang chầm chậm được đùn ra ngoài.

Thứ đó trong và sáng như pha lê, mơ hồ có bạch khí lượn lờ bốc lên, đương nhiên luồng khí màu trắng này không chỉ là hơi nóng còn mang theo cả linh quang của chính nó nữa.

Ngoại trừ nuôi dưỡng những con Thất Tinh Lưu Ly Trùng này, chuyện Lục Huyền phải làm còn bao gồm cả công đoạn thu gom những cục Lưu Ly Sa này và cất giữ chúng trong những chiếc hộp chứa đặc thù, tránh cho dược lực xói mòn.

Hắn bước vào trong trùng thất, dùng Trùng Tiêu khống chế Thất Tinh Lưu Ly Trùng cách xa mình một chút, sau đó nhặt từng hạt Lưu Ly Sa lên.

"Khỏi phải nói, thứ này còn mơ hồ tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt." Cánh mũi Lục Huyền khẽ giật giật, cảm khái nói.

"Ta thật không ngờ sau khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, lại có một ngày mình phải đi nhặt phân... À không phải, là nhặt Lưu Ly Sa..."

Lục Huyền tìm kiếm mọi ngóc ngách bên trong trùng thất, rồi thả tất cả Lưu Ly Sa vào trong hộp gỗ trầm hương.

Sau khi để từng cục vào, hắn lại cẩn thận dùng phù lục niêm phong hộp gỗ trầm hương nọ.

Tuy Lưu Ly Sa là bảo vật tam phẩm quý hiếm, mà cả trùng thất, thậm chí là toàn bộ Trùng Cốc chỉ có một mình Lục Huyền, nhưng ngay cả khi bảo vật ở trước mặt, hắn cũng không hề nảy sinh ra một chút tâm tư thèm muốn nào.

Dù rằng thi thoảng hắn cũng sẽ chiếm chút lợi nhỏ, ví dụ như rút máu kiểm tra Giao Long ở Thiên Long hồ, nhưng tính tình của hắn vẫn còn khá là minh bạch rõ ràng, thẳng thắn bộc trực, chưa bao giờ làm loại chuyện ăn cắp bảo vật của người khác.

Thêm nữa, Chủng Cảnh Sơn vốn là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, không cần phải nói đến bảo vật và thủ đoạn trên người gã, chỉ cần tính đến chuyện sản lượng trong phòng Thất Tinh Lưu Ly Trùng không dao động nhiều là kể cả khi hắn muốn biển thủ một chút, cũng rất khó đảm bảo có thể lừa gạt được gã và thần không biết quỷ không hay lấy đi mấy cục Lưu Ly Sa này.

Và theo một nghĩa nào đó, những con kỳ trùng trong toàn bộ Trùng Cốc này đều là tai mắt của gã.

Tội gì Lục Huyền phải mạo hiểm đắc tội với một đệ tử chân truyền chỉ vì mấy cục này, lợi ích thu được vốn chẳng đáng là bao? Có chút công phu này, còn không bằng hắn đi trồng thêm chừng một - hai gốc linh thực, có lẽ phần thưởng mở ra từ quầng sáng màu trắng còn cao hơn Lưu Ly Sa ở đây.

Hắn đi đến bên ngoài căn trùng thất cuối cùng. Trong trùng thất tràn ngập một mùi tanh hôi gai mũi, chỉ hơi rò rỉ ra chút cũng khiến Lục Huyền hoa mắt chóng mặt, có chút cảm giác khó chịu dâng lên.

Bên trong trùng thất có hai con côn trùng hình dạng dữ tợn, bề mặt thân thể gồ ghề chảy ra một loại mủ màu xanh, trong quá trình hít thở, nó không ngừng phun ra nuốt vào khói độc, nhìn thôi cũng biết đây là vật kịch độc rồi.

Theo thông tin do Chủng Cảnh Sơn để lại trên tấm phù chỉ, hắn chỉ cần ném mấy con độc trùng đã được xử lý xong vào trong trùng thất là được. Rất nhanh, tin tức liên quan đến hai con côn trùng kịch độc này đã hiện lên trong đầu hắn.

【Yêu trùng Bách Độc Phệ Tâm Trùng tứ phẩm, trong thân thể ẩn chứa các loại độc tố kịch độc, thích ăn những thứ như độc quả, độc trùng. Độc tính rất mạnh, có thể tác dụng lên mọi bộ phận của cơ thể như da thịt, huyết dịch, tâm thần. Nếu gặp phải loại trùng này, mà đám tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ, không thèm lưu ý đến nó, còn có khả năng gặp phải nguy hiểm trí mạng.】

【Nhìn nhau đã thấy ghét, nguyện bỏ số tiền lớn cầu con.】
Bình Luận (0)
Comment