Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 375 - Chương 375: Lôi Kích Mộc!

Chương 375: Lôi Kích Mộc! Chương 375: Lôi Kích Mộc!

Sau khi Yêu Đao Hắc Lang nuốt chửng xong những thi thể kỳ trùng vừa bị chém làm đôi kia, nó lại im hơi lặng tiếng chui ra khỏi bóng tối, đưa mắt nhìn Lục Huyền trước rồi mới phát hiện ra chủ nhân của mình đang đứng ngay bên cạnh hắn.

"Rõ ràng là ta tới trước..." Chủng Cảnh Sơn âm thầm thở dài một phen, cũng không hiểu vì sao trong đầu gã lại đột nhiên nảy ra ý niệm như vậy.

Thậm chí gã còn có một loại cảm giác rất buồn cười, kiểu như vật âu yếm của mình vừa bị người khác cướp đi ngay trước mắt.

Nhưng cảm giác vui sướng do Lục Huyền mang đến cho gã vẫn còn chưa chấm dứt.

Tại một góc của trùng thất đang nuôi dưỡng Ngưng Ngọc Thù, không gian ở nơi này đã bị Lục Huyền ngăn cách thành ba căn phòng nhỏ yên tĩnh, có một con nhện bạch ngọc to bằng cái thớt đang lặng lẽ ở trong đó sản xuất tơ.

Còn hai căn phòng còn lại, đang có hai con Ngưng Ngọc Thù với tâm trạng nôn nóng bứt rứt, không ngừng bò lổm ngổm xung quanh, như muốn đánh nhau nhưng đáng tiếc, lại không tìm được bất cứ mục tiêu nào.

"Chủng sư huynh, thời điểm ta nuôi dưỡng những con Ngưng Ngọc Thù này, đã tình cờ phát hiện ra ba điểm bất thường nho nhỏ của chúng trước khi phun tơ. Sức ăn tăng mạnh, có hành vi bảo vệ đồ ăn, đồng thời cũng chủ động tránh phần bụng bị ma sát. Sau khi tìm tòi được những điểm này, chúng ta có thể dễ dàng tìm được những con Ngưng Ngọc Thù sắp nhả tơ và trực tiếp cách ly chúng với những con nhện bình thường khác. Chờ đến khi nào chúng bình tĩnh lại, mới thả chúng ra, từ đó, đám nhện này sẽ không xảy ra hỗn chiến với nhau nữa. Đây là bảng thời gian phun tơ do ta lập, phía trên có ghi lại thời gian phun tơ đại khái của từng con Ngưng Ngọc Thù đã được đánh số thứ tự khác nhau, ngươi có thể dựa vào bảng này mà cách ly chúng trước thời gian đó. Đương nhiên, muốn biết được thời gian chi tiết và chính xác hơn, vẫn còn phải thí nghiệm rồi thống kê tiếp."

Lục Huyền đưa cho Chủng Cảnh Sơn một tấm bảng có ghi chép rất nhiều số liệu bên trên. Số liệu trong bảng cực kỳ chi tiết, đơn giản và rõ ràng khiến Chủng Cảnh Sơn phải gật đầu liên tục.

Tiếp theo, hai người đi đến phòng của Thất Tinh Lưu Ly Trùng.

"Chủng sư huynh, đây là Lưu Ly Sa ta đã thu gom được ba tháng nay." Sau khi xác nhận tất cả đám Thất Tinh Lưu Ly Trùng đều phát triển tốt, Lục Huyền lại cầm một cái hộp gỗ trầm hương từ trong túi trữ vật ra.

Chủng Cảnh Sơn liếc nhìn qua lượng Lưu Ly Sa này, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại khẽ ồ lên. Bởi vì số lượng Lưu Ly Sa Lục Huyền giao, còn nhiều hơn một chút so với tưởng tượng của gã.

Dựa theo cảm nhận của gã khi chăm sóc Thất Tinh Lưu Ly Trùng, thì thông thường trong vòng ba tháng, không thể đạt được con số Lưu Ly Sa như thế này.

Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Lục Huyền đã chăm sóc những con Thất Tinh Lưu Ly Trùng này còn tốt hơn gã, vì thế sản lượng Lưu Ly Sa nhận được mới tăng lên.

Theo suy nghĩ ban đầu của gã, dù Lục Huyền giao số lượng Lưu Ly Sa ít hơn bình thường một chút cũng không sao cả. Dù Lục Huyền có tham ô một ít, gã cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ và giả vờ như không thấy gì. Nhưng số lượng Lưu Ly Sa lại nhiều hơn, khiến cho gã thực sự không biết phải làm như thế nào.

Trở lại nhà đá, Chủng Cảnh Sơn bắt đầu nghĩ đến đủ loại chuyện mình vừa trông thấy trong mấy căn trùng thất kia, cõi lòng vô cùng thoả mãn.

"Lục sư đệ có bằng lòng ở lại bên trong Trùng Cốc lâu dài, giúp ta nuôi dưỡng những con yêu trùng này không?" Gã suy nghĩ một lát, mới đột nhiên mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Lục Huyền thoáng sửng sốt, suy nghĩ lóe lên trong đầu, sau đó hắn mỉm cười từ chối: "Đa tạ ý tốt của Chủng sư huynh, nhưng ta lười biếng quen rồi, thích một mình chăm sóc bồi dưỡng linh thực linh thú hơn."

"Được." Chủng Cảnh Sơn không nói gì nữa, bởi tính cách của gã cũng là như vậy, cho nên gã hiểu quyết định của Lục Huyền. Lúc trước, chỉ vì trông thấy bản lĩnh nuôi dưỡng yêu trùng của Lục Huyền quá mức xuất sắc, nên mới không nhịn được lên tiếng hỏi một câu thôi.

"Vất vả cho sư đệ rồi." Gã trầm giọng nói, lời còn chưa dứt, một đống Kiếm Ấn đã bay tới trước người Lục Huyền.

Lục Huyền biết, đây chính là khoản thù lao trả cho mấy tháng mình khổ cực, vì vậy cũng không chút khách khí, lập tức tiếp nhận.

"Ta ngẫu nhiên có được một khúc Lôi Kích Mộc này, bên trong vẫn tràn đầy sinh cơ, chắc hẳn vẫn có thể trồng được." Đột nhiên một khúc cây khô héo lại rơi xuống trước mặt Lục Huyền, toàn thân khúc gỗ đều có dấu vết cháy sém, thậm chí chúng còn nối liền lại cùng nhau giống như từng đường lôi văn.

Nhìn bề ngoài, nó trông như một khúc gỗ đã khô cong, nhưng khi dùng linh thức thâm nhập vào bên trong, lại có thể cảm nhận được một loại sinh cơ đặc thù được sinh ra trong hủy diệt.

Dường như Lục Huyền có thể nhìn thấy cảnh tượng khúc Lôi Kích Mộc này đã từng trải qua…

Dưới uy thế của sấm sét hãi hùng, một gốc linh mộc khổng lồ bị lực lượng lôi điện cuộn trào mãnh liệt đánh trúng, nó bị đốt cháy ngay lập tức, chỉ còn lại một khúc Lôi Kích Mộc nhỏ nhoi, dù bị sét đánh vẫn còn sống sót.

"Nhiều Kiếm Ấn như vậy, lại thêm một khúc Lôi Kích Mộc hiếm thấy này, nhóm đệ tử chân truyền của tông môn đều giàu có vậy sao?" Lục Huyền nhận lấy khúc gỗ khô héo kia, không khỏi cảm khái thở dài.

Dù hắn không thể trồng thành công khúc Lôi Kích Mộc này, cũng có thể dùng nó để chế tạo phi kiếm, phù mộc hoặc các pháp khí khác, nói chung thứ này rất quý giá.

Liên tưởng đến chuyện trước đó, hắn từng giúp Cát Phác giải quyết vấn đề thăng cấp của Âm Dương Côn Ngư, đã nhận được một tấm Kiếm Lệnh, từ đó, đạt được cơ hội tiến vào Lãng Nguyệt phúc địa, cũng từ bên trong phúc địa thu được các loại cơ duyên lớn như Phượng Hoàng Mộc và Yêu Quỷ Đằng, đã đủ hiểu đệ tử chân truyền của tông môn giàu có đến độ nào rồi.

Đến bây giờ, hắn chỉ giúp Chủng Cảnh Sơn – cũng là một vị đệ tử chân truyền - nuôi dưỡng yêu trùng vài tháng, vậy mà đối phương lại trả cho hắn đến mấy trăm Kiếm Ấn cộng thêm một khúc Lôi Kích Mộc hiếm thấy.

Hai chuyện này đã mang đến cho Lục Huyền một chút hiểu biết trực quan hơn về tài sản của đệ tử chân truyền.

Sau khi từ biệt Chủng Cảnh Sơn, Lục Huyền trở lại động phủ.

Mặc dù lần này, hắn mất khá nhiều thời gian trợ giúp sư huynh chân truyền nuôi dưỡng kỳ trùng, nhưng sau tất cả, hắn cũng vô cùng hài lòng với khoản thu hoạch mình vừa nhận được. Trên thực tế, chỉ cần ba trăm Kiếm Ấn cũng xứng đáng với ba tháng bận rộn của hắn rồi.

Phải biết rằng, ba trăm Kiếm Ấn ít nhất cũng có thể đổi được một hạt linh chủng tứ phẩm, huống chi, hắn còn được tặng thêm một khúc Lôi Kích Mộc hiếm thấy nữa. Có thể sống sót dưới ngàn vạn tia sấm sét, đã đủ để thấy khúc gỗ này rất không tầm thường rồi.

Hắn quá nóng lòng, không thể chờ đợi nổi, đã vội vàng đi vào trong linh điền, tìm được một chỗ trống trong khu vực chứa Mậu linh nhưỡng.

Linh lực dâng trào, Địa Dẫn Thuật lặng lẽ thay đổi kết cấu của linh nhưỡng, chỉ trong nháy mắt, trên bề mặt linh nhưỡng đã xuất hiện một khe nứt lớn hơn khúc Lôi Kích Mộc kia một chút.

Lục Huyền nhanh chóng vùi khúc gỗ khô héo kia vào trong khe nứt, tâm thần ngưng tụ, rất nhanh, một ý niệm đã hiện lên trong đầu hắn.
Bình Luận (0)
Comment