Chương 397: Công Tác Chuẩn Bị Trước Khi Lên Đường! (2)
Chương 397: Công Tác Chuẩn Bị Trước Khi Lên Đường! (2)
Lục Huyền tự coi mình là một tu sĩ chính đạo, đương nhiên sẽ không tiết lộ món pháp khí tà dị như vậy ở trước mặt đám đồng môn trong tông môn, cho nên đã cất nó vào chỗ sâu nhất bên trong túi trữ vật của mình rồi.
Hắn đi đến phía trước bốn cây Quỷ Diện Thạch Cô còn lại, tập trung tâm thần vào khuôn mặt quỷ dị phía trên cây.
"Có hai cây hoàn toàn thành thục rồi." Hắn vui mừng khôn xiết, cẩn thận nhổ Quỷ Diện Thạch Cô ra.
Không quan tâm đến chuyện kiểm tra thông tin chi tiết của linh thực, hắn nhanh chóng chuyển lực chú ý đến quầng sáng màu trắng đang lặng lẽ trồi lên từ dưới mặt đất.
Vừa xuất hiện, quầng sáng màu trắng kia đã khẽ nhấp nháy, chỉ chạm nhẹ vào, nó lập tức hóa thành vô số điểm sáng, ngưng tụ ra một khuôn mặt mơ hồ rồi nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Lục Huyền.
【Thu hoạch một gốc Quỷ Diện Thạch Cô tam phẩm, nhận được pháp khí tứ phẩm Thiên Trành Quỷ Diện.】
Một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve màu xám nhạt trực tiếp xuất hiện trong tay Lục Huyền. Trên chiếc mặt nạ này có những đường vân nhợt nhạt, chúng không ngừng biến hóa hình thành nên một vài khuôn mặt kỳ dị, với biểu cảm đờ đẫn và oán khí ngút trời.
Lục Huyền cảm nhận được luồng khí tức âm hàn nồng đậm truyền đến vị trí tiếp xúc của chiếc mặt nạ ấy với lòng bàn tay mình.
Hắn lập tức tập trung tâm thần, nhìn vào chiếc mặt nạ tà dị này.
【Pháp khí tứ phẩm Thiên Trành Quỷ Diện, được luyện hóa từ một con yêu thú loài hổ cấp bậc ngũ phẩm có kèm theo Trành quỷ [1]. Sau khi đeo nó, chỉ với một ý niệm là có thể thay đổi khuôn mặt, khí tức của tu sĩ, hai bên trực tiếp hóa thành một thể thống nhất, khó mà phát hiện ra được.】
【Nếu đeo nó trong một thời gian dài, tâm trí có thể bị tàn hồn Trành quỷ ảnh hưởng, dần dần đánh mất bản thân.】
【Ta có thể thay thế ngươi.】
[1] : Theo truyền thuyết người bị hổ ăn thịt sẽ bị nó bắt mất hồn, biến thành Trành quỷ, theo hầu bên cạnh nó, không dám tách ra khỏi nó, còn trợ giúp nó ăn thịt người khác.
"Pháp khí tứ phẩm phụ trợ, dù công năng đơn lẻ nhưng cực kỳ mạnh mẽ." Lục Huyền âm thầm cảm thán.
Trong Tu Hành giới, vốn không có nhiều loại công pháp, pháp khí có thể che giấu thân hình hoặc khí tức. Dù vẫn có kha khá tu sĩ nhận được một - hai món bảo vật dạng này, nhưng loại bảo vật có thể thay đổi hoàn toàn cả khuôn mặt lẫn khí tức lại cực kỳ hiếm thấy.
Hắn thu Thiên Trành Quỷ Diện gần như không thể cảm nhận được độ dày vào trong túi trữ vật, sau đó lại tiếp tục hái một gốc Quỷ Diện Thạch Cô hoàn toàn chín muồi khác.
Bàn tay chạm nhẹ vào quầng sáng màu trắng vừa xuất hiện, vô số điểm sáng lập tức ngưng tụ thành một khuôn mặt mơ hồ, chỉ trong nháy mắt đã rót vào trong cơ thể hắn.
【Thu hoạch một gốc Quỷ Diện Thạch Cô tam phẩm, nhận được pháp khí Dẫn Hồn Đăng tứ phẩm.】
Một ý niệm xẹt qua trong đầu, chiếc đèn lồng quái dị kia lập tức xuất hiện trong tay hắn. Tay cầm có hình dạng như một khúc xương trắng, thân đèn màu trắng bệch hệt như được làm từ da người đã mất, đế đèn có vô số những sợi tua rua dài mảnh màu đỏ sậm đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trông giống như vô số xúc tu thật nhỏ quấn quýt lấy nhau.
Ở trung tâm là ngọn nến nhợt nhạt, xung quanh lại có vô số những âm hồn oán niệm chen chúc vào nhau.
"Lại là một món pháp khí Dẫn Hồn Đăng tứ phẩm." Lục Huyền tương đối hài lòng với thứ này, bởi Dẫn Hồn Đăng tứ phẩm có thể hấp dẫn âm hồn trong phạm vi nhất định, đồng thời gây nhiễu loạn tâm thần của tu sĩ hoặc yêu thú, khiến cho bọn họ mất đi phương hướng.
Thanh tiến độ bên dưới hai cây Quỷ Diện Thạch Cô còn lại cũng sắp kéo đầy, để tiết kiệm tối đa một ít Thanh Mộc Nguyên Khí quý giá nên hắn không vội thúc chín nó.
Cách đó không xa, Kinh Cức Cốt tam phẩm cũng sắp trưởng thành hoàn toàn, Lục Huyền quyết định sẽ mang nó đến Không Minh Đảo.
Về phần Bách Đồng Quỷ Mộc tứ phẩm, hàng chục trăm con mắt tà dị trên thân loại linh thực này đã lớn hơn trước rất nhiều, Lục Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn sẽ mang nó đi.
Dù Bách Đồng Quỷ Mộc là linh thực tứ phẩm, nhưng kích cỡ của nó nhỏ hơn Mê Tiên Đào tam phẩm kia rất nhiều, dồn các cây trong Sinh Sinh Đại lại, vẫn có thể nhét nó vào được.
Còn Thánh Anh Quả Tử Chu ngũ phẩm và Huyết Nghiệt Hoa, hắn không có ý định sẽ mang chúng theo.
"Nào? Nôn một ít hồn phách anh đồng ra đi." Trên tay Lục Huyền đang cầm Tử Điện Kiếm, hắn cẩn thận lấy Mộc Anh ra khỏi túi trữ vật, lại thoáng nới lỏng những sợi xiềng xích phù văn trên người nó, sau đó dùng giọng điệu ấm áp nói.
Mộc Anh nhìn thanh phi kiếm tím đậm lấp lóe điện quang trên tay hắn, cảm giác chết lặng khi bị xiềng xích phù văn trói buộc một thời gian dài đã nhanh chóng biến mất chỉ trong nháy mắt, thân thể nhỏ bé không tự chủ được lại khe khẽ run lên.
Không đợi Lục Huyền nói thêm câu nào, cái lỗ đen ở rốn của nó nhanh chóng tràn ngập âm khí, từng hồn phách anh đồng màu trắng bệch lập tức bị nó ép ra ngoài.
"Tốt, tốt lắm, đủ rồi." Lục Huyền nhìn trong viện càng ngày càng nhiều hồn phách anh đồng, lập tức lên tiếng ngăn cản nó.
Hắn dự tính từng này hồn phách đã đủ cho Thánh Anh Quả tận hưởng trong một đoạn thời gian tương đối dài rồi, vì vậy mới đi đến bên cạnh Huyết Nghiệt Hoa.
Ngay khi tinh huyết Giao Long được lấy ra khỏi túi trữ vật, huyết cầu chạm rỗng cũng nhanh chóng cảm ứng được thức ăn ngon đã đến. Chỉ thấy vô số đường mạch máu dài nhỏ trên bề mặt huyết cầu khe khẽ vặn vẹo, thậm chí chúng còn cố gắng đến gần Lục Huyền nhất có thể.
"Đừng vội, hôm nay ta sẽ để cho ngươi hút no."
Lục Huyền trực tiếp đổ tinh huyết Giao Long tam phẩm lấy được miễn phí lên bề mặt Huyết Nghiệt Hoa, sau đó nhanh chóng cảm ứng được tâm trạng phấn khích của loại linh thực tà dị này, biển máu ở khu vực trung tâm của nó còn bắt đầu chìm chìm nổi nổi, xao động không ngừng, thậm chí đóa hoa màu máu bên trong còn nở rộ càng thêm rực rỡ lóa mắt.
Sau khi cho Thánh Anh Quả Tử Chu và Huyết Nghiệt Hoa ăn no xong, Lục Huyền rời khỏi tiểu viện, vận chuyển Thiên Huyễn Vân Yên Trận và xách Phong Chuẩn ra khỏi Sinh Sinh Đại.
Phong Chuẩn buông thõng cái bụng tròn vo, xòe đôi cánh màu xanh lam, hóa thành một luồng sáng xanh và bay vút lên bầu trời.
"Không hổ là Phong Chuẩn nổi tiếng về tốc độ, mặc dù lớn thành hình cầu, lại chỉ là nhị phẩm nhưng khi toàn lực phi hành, tốc độ của nó cũng không thua kém hầu hết đám phi kiếm tam phẩm."
Trên bầu trời cao, những những luồng khí lưu màu xanh trực tiếp xuất hiện bên ngoài đôi cánh chim màu xanh nhạt của Phong Chuẩn, trên lưng nó cõng Lục Huyền, nhưng vẫn nhanh chóng lướt qua những ngọn núi trước mặt như tia chớp.
Nghe được lời khen của Lục Huyền, Phong Chuẩn cực kỳ vui vẻ, nó phát ra một tiếng kêu to, cái bụng hình giọt nước bên dưới càng phình to thêm một vòng.
Từ trước, Lục Huyền đã đi vào trong Tàng Kinh các, chuẩn bị bản đồ đi đến Không Minh Đảo, sau khi cân nhắc đến vấn đề an toàn, hắn còn cố ý lựa chọn con đường an toàn nhất, trực tiếp né tránh rất nhiều những địa điểm bí cảnh khác mà nhóm đồng môn vẫn luôn mong mỏi.