Chương 399: Cảnh Tượng Trong Quá Khứ…
Chương 399: Cảnh Tượng Trong Quá Khứ…
"Thì ra cả nhà chuyển đi là vì tương lai của Tiểu Viễn, không ngờ nhóc con kia lại có thiên phú như vậy." Nghe được lý do chuyển đi của cả nhà Trương Hồng, trong lòng Lục Huyền cũng yên tâm hơn.
"Được rồi, ngươi quay về nhà đi!" Hắn nhìn tu sĩ trung niên mặt mày dữ tợn kia một cái, lạnh nhạt bỏ lại một câu, sau đó cả người hóa thành một tia phù quang, trực tiếp biến mất trong tầm nhìn của gã.
"Vâng vâng, tiền bối đi thong thả!" Tu sĩ dữ tợn kia la lớn.
Gã đứng chờ bên ngoài một lúc lâu vẫn không cảm nhận được khí tức của Lục Huyền mới hoàn toàn yên tâm lại, khẽ thở hắt ra một hơi dài, cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi li ti không biết từ lúc nào đã rịn ra trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.
"Không ngờ mấy tán tu từng ở trong cái nhà này lại có quen biết với một vị cao thủ Trúc Cơ, may mắn là căn nhà này lai lịch rõ ràng, nếu không thì..." Tưởng tượng đến kết quả xấu nhất có thể xảy ra, tu sĩ lại càng thêm sợ hãi, cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình đã không kết thù với chủ nhân ban đầu của căn nhà này.
"Đúng là đã bái nhập một môn phái nhỏ." Một hồi lâu sau, bóng dáng Lục Huyền lặng lẽ xuất hiện, trong giọng nói có mang theo một chút cảm xúc phức tạp, vừa vui mừng vừa tiếc nuối.
Vui mừng vì Trương Tu Viễn có thiên phú không tồi, đã thành công tiến vào một môn phái, có cơ hội thay đổi vận mệnh tu hành của mình.
Về phần tiếc nuối, đương nhiên là trong chuyến đi này, hắn không thể gặp được cả nhà Trương Hồng - những người từng tin tưởng và giúp đỡ mình.
Trong nháy mắt khi biến mất kia, hắn đã hỏi thăm một vài lão tán tu xung quanh đây, khi xác nhận được tin tức vừa rồi, đúng là Trương Tu Viễn đã gia nhập một môn phái nhỏ, lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Qua quá trình trò chuyện, hắn cũng biết thêm, môn phái nhỏ kia ở cách Lâm Dương phường thị chừng mấy nghìn dặm, dọc đường đi cũng không được đảm bảo cho lắm, lại cộng thêm không nhất định sẽ tìm được người trong khoảng thời gian ngắn… nên đến cuối cùng hắn đành phải từ bỏ ý tưởng đi thăm hỏi bọn họ.
"Chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại." Lục Huyền cảm thán một câu.
Bản tính hắn vốn luôn cẩn thận, lại cộng thêm quầng sáng trong linh điền nên hắn gần như hắn không cần phải đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Nói đâu xa, bước vào Thiên Kiếm Tông được bảy - tám năm rồi, nhưng đến lần này, mới có cơ hội đi xa như vậy.
Cũng không biết phải đợi đến bao giờ, hắn mới rời khỏi phạm vi tông môn thêm một lần nữa.
Lục Huyền đứng lặng tại chỗ, nhìn cánh cửa từng thuộc về nhà họ Trương, tựa như lại được trông thấy một đứa nhóc con ngây thơ đứng phía sau đôi vợ chồng tán tu, vô cùng thân thiết gọi hắn là Tiểu Lục thúc.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đi về phía khu vực trung tâm phường thị.
"Đã nhiều năm không gặp, cũng không biết tình hình gần đây của Hà lão thế nào rồi." Bóng dáng một vị lão giả gầy gò vừa thoáng qua trong đầu hắn, khiến khóe miệng không nhịn được lại lộ ra ý cười.
Bên trong đại sảnh rộng rãi của Bách Thảo Đường, vẫn nồng đậm dược hương như trước. Mười mấy dược đồng đang tập trung xử lý các loại linh thực, trong nhóm này có một lão giả gầy gò vô cùng nổi bật.
"Hà quản sự, đây là những gốc Linh Huỳnh Thảo vừa mới thu mua được hôm nay, lão giúp ta xử lý một chút đi, chiều nay sẽ có một vị Đan sư cần dùng gấp." Một người trung niên bê một đống lớn Linh Huỳnh Thảo tới trước mặt lão giả, lạnh nhạt thả phịch xuống.
"Được." Lão giả gầy gò liếc nhìn rất nhiều Linh Huỳnh Thảo trước mắt, sau đó cắn răng đáp.
Chờ khom lưng xử lý xong đống dược thảo nọ đã gần qua một canh giờ, Hà quản sự gian nan chống eo, đứng dậy. Với khí lực của tu sĩ Luyện Khí tầng bốn của lão, sẽ không thường xảy ra tình huống kiểu này. Chỉ vì hiện tại tuổi tác của lão đã cao, chức năng cơ thể không còn tốt như lúc còn trẻ khỏe, mà trước đây lại mắc phải một số bệnh ẩn, nên hiện giờ, chỉ cần cúi người xử lý linh dược quá lâu, cơ thể sẽ sinh ra những cơn đau buốt, không thể chịu nổi.
Lão vốn là quản sự của Bách Thảo Đường, theo lý thuyết thì không cần phải xử lý những chuyện vặt vãnh này, nhưng lão vốn là họ hàng bà con xa của một vị trong Hà gia. Mấy năm trước, chỗ dựa vững chắc sau lưng lão mất đi quyền lực, ngay cả lão cũng bị chuyện này ảnh hưởng khiến cho địa vị bên trong dược đường trực tiếp thay đổi đột ngột.
Trước đây, lão chỉ cần thu nhận linh thực, kiểm tra sổ sách là được, nhưng bây giờ còn phải hỗ trợ xử lý dược thảo, bận rộn hơn trước kia rất nhiều.
Chỉ có điều lão giả gầy gò vẫn rất hài lòng với tình cảnh hiện tại của mình.
Nói đâu xa, ở trong cái phường thị này có không biết bao nhiêu tán tu tuổi già phải sống một cuộc đời nghèo khổ bần hàn, còn lão, ít nhất cũng có được một nơi an toàn không cần phải lo lắng bản thân sẽ phải chịu thương tổn, còn có thể kiếm được một ít linh thạch lo cho gia đình mình, như vậy đã tương đối tốt rồi.
Ngay khi lão đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên một thiếu niên chừng mười mấy tuổi bước vào dược đường đã thu hút sự chú ý của lão.
Tu vi của thiếu niên này chỉ vẻn vẹn là Luyện Khí tầng một, vẻ mặt rụt rè, trên tay ôm thật chặt hơn chục gốc Linh Huỳnh Thảo. Dựa vào kinh nghiệm giám định linh thảo mấy chục năm của lão giả, chỉ cần nhìn thoáng qua, lão cũng có thể nhận ra phẩm chất Linh Huỳnh Thảo này cực kỳ phổ thông rồi.
Thiếu niên nọ đi đến phía trước quầy gỗ, trải những cây linh thực trong tay ra, rồi cẩn thận đi hỏi thăm tu sĩ trung niên kia, xem liệu đối phương có thể mua những gốc Linh Huỳnh Thảo này hay không.
"Đi đi đi, chỗ chúng ta không chấp nhận linh thực của kẻ không rõ lai lịch." Trung niên kia không nhịn được lập tức mở miệng mắng, thậm chí gã còn xua tay ra hiệu cho thiếu niên này mau đi ra ngoài.
"Đạo hữu, cầu xin ngài, ta có thể bán với giá thấp hơn một chút." Thiếu niên lại cất giọng, bên trong lời nói có kèm theo một tia cầu xin.
"Thấp hơn một chút? Hai linh thạch một gốc, ngươi thấy sao?" Trong mắt tu sĩ trung niên lóe lên tia cười cợt.
"Hai linh thạch?" Thân thể thiếu niên không khỏi run lên, cái giá này còn chưa tới một nửa giá thu mua thông thường, thấp hơn rất nhiều so với cái giá chờ mong của cậu. Thiếu niên nọ cắn chặt môi, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cậu muốn bán linh thảo để kiếm một ít linh thạch, nhưng thật sự không thể tiếp nhận cái giá mà tu sĩ trung niên kia đưa ra.
"Hà Dũng quản sự, thoạt nhìn hài tử này có chút đáng thương, không bằng ngươi cứ hạ giá thấp một chút rồi mua linh thực kia đi, coi như kết một mối thiện duyên." Lão giả gầy gò đứng một bên quan sát, trong lòng lại rơi vào hồi ức, tựa như vừa được nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ trên người thiếu niên này.
Khoảng mười mấy năm về trước, từng có một thiếu niên trạc tuổi cậu này, cũng có hoàn cảnh tương tự như vậy, vừa bướng bỉnh vừa kiên định đứng trước mặt lão, cứ hết lần này đến lần khác chào hàng Linh Huỳnh Thảo phẩm chất phổ thông trên tay.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như bóng dáng của hai người ấy chồng chất lên nhau, khiến lão có cảm giác mình vừa xuyên qua thời gian, trở về quá khứ.