Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 412 - Chương 412: Không Tham Lam, Nhưng Cũng Không Để Bản Thân Bị Thiệt Thòi!

Chương 412: Không Tham Lam, Nhưng Cũng Không Để Bản Thân Bị Thiệt Thòi! Chương 412: Không Tham Lam, Nhưng Cũng Không Để Bản Thân Bị Thiệt Thòi!

Trên mặt biển rộng rãi.

Khi ngày càng nhiều hải thú bị tu sĩ Tống gia liên thủ giải quyết, trận chiến cũng dần dần lắng xuống, ngoại trừ một số con hải thú vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố chống cự, những hải thú còn lại đều đã tử vong hoặc bỏ chạy hết rồi.

Trong lòng nhóm tu sĩ dần ổn định lại, cả đám nhanh chóng đi quét dọn chiến trường xung quanh.

“Rầm” một tiếng.

Đột nhiên, mười mấy con hải thú không đầu nổi lên trên mặt nước, huyết dịch nhanh chóng lan tràn, nhuộm vùng nước xung quanh thành một màu đỏ rực.

Ngay lúc mọi người còn đang thắc mắc, Lục Huyền đã bình an vô sự nhảy ra khỏi đáy nước, nhả Thủy Hành Châu đang ngậm trong miệng ra, rồi nhét vào trong túi trữ vật.

"Vừa rồi, ta cảm nhận được không ít hải thú muốn lẻn vào bên trong từ dưới đáy biển, nên đã đi xuống xử lý chúng. Nhưng chuyện quá khẩn cấp, phòng ngừa xảy ra vấn đề gì nên cường độ công kích hơi quá tay, tất cả đầu của chúng đều bị kiện pháp khí của ta phá hủy rồi." Lục Huyền nhìn tu sĩ nho nhã Tống Dục từ đằng xa đi tới, tùy tiện bịa ra một lý do, giải thích.

"Vất vả cho sư thúc, lần này may mắn có sư thúc ở đây, bằng không... thực sự không biết sẽ tổn thất bao nhiêu Không Minh linh ngư." Tống Dục vội vàng nói.

"Trong lần hải thú công kích này, tình huống thương vong của tu sĩ Tống gia như thế nào?"

"Nhìn chung thì tình hình không tệ, bị rất nhiều hải thú tập kích như vậy, có xấp xỉ hai mươi người bị thương, trong nhóm này, có năm người bị thương nặng cần phải tĩnh dưỡng trị liệu một đoạn thời gian. Ngoài ra, còn có một vị tu sĩ Luyện Khí tầng năm không cẩn thận ngã xuống dưới, khi đó hắn và một số người khác đang bị mười mấy con hải thú nhị phẩm bao vây. Một con trong số chúng đột ngột trở nên cực kỳ cuồng bạo, bất chấp sự an toàn của bản thân, điên cuồng tấn công tu sĩ. Ta không giải cứu kịp thời, đã khiến vị tộc nhân ấy hi sinh rồi." Tống Dục cúi đầu đáp, trong giọng điệu ngập tràn áy náy.

Nhưng đồng thời trong lòng lão cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Phải biết rằng, lần này có hàng trăm con hải thú cùng tập kích bất ngờ, cùng đến đây săn giết Không Minh linh ngư. Nếu là tình huống bình thường, thương vong có thể sẽ cao hơn hiện tại gấp mười lần, đồng thời cũng thiệt hại số lượng lớn Không Minh linh ngư.

May mà có Lục Huyền - tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ tới trấn áp hiện trường – lại nhiều lần hóa giải được thế tấn công của hải thú, bọn họ mới dễ dàng giải quyết được vấn đề hải thú xâm nhập như vậy.

Nghĩ đến đây, Tống Dục và nhóm tu sĩ Tống gia khác đều nhìn về phía Lục Huyền với ánh mắt tràn đầy biết ơn sâu sắc.

"Phải chăm sóc tốt cho những tu sĩ bị thương, về phần đệ tử của Tống gia hi sinh, nhất định phải an bài ổn thỏa cho gia đình người nọ." Lục Huyền dặn dò Tống Dục.

"Ngoài ra, hãy xử lý những bộ thi thể yêu thú này cho thỏa đáng, hẳn là có thể bán được một ít linh thạch."

"Vâng Lục sư thúc! Ta sẽ nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, đồng thời sẽ lệnh cho người khác mau chóng xử lý xong yêu thú, bán chúng đi đổi lấy linh thạch, đến lúc đó sẽ giao một phần cho sư thúc." Tống Dục rất hiểu lòng người, lập tức cam đoan với Lục Huyền.

Có hơn hai trăm thi thể yêu thú bị lưu lại, tuy không thể giao toàn bộ linh thạch cho Lục Huyền được, nhưng khẳng định là không thiếu phần của hắn.

"Được, vậy thì ta yên tâm rồi." Lục Huyền hài lòng gật đầu.

Lần này, hắn đã đóng góp không ít vào quá trình giải quyết vấn đề hải thú xâm nhập, nếu không công đưa những bộ thi thể yêu thú này ra ngoài, đó tuyệt đối không phải phong cách từ trước đến nay của hắn.

Không tham lam, nhưng cũng không để bản thân bị thiệt thòi.

Chờ đến khi Lục Huyền vươn linh thức, dò xét vùng nước xung quanh một lượt nữa, xác định không còn bóng dáng một con hải thú nào, lúc này hắn mới trở lại trong đình viện nhà mình.

Mặc dù linh điền bên trong đình viện không có trận pháp phòng hộ phẩm cấp cao như Thiên Huyễn Vân Yên Trận, nhưng cũng được Lục Huyền bố trí một tòa trận pháp nhị phẩm, có thể coi là trang bị phòng ngự tốt trên Không Minh Đảo này rồi.

Hắn mở trận pháp ra, không nghỉ ngơi mà đi thẳng tới khu vực trung tâm của linh điền.

Bách Đồng Quỷ Mộc và hai cây Quỷ Diện Thạch Cô còn lại được trồng ở một khu vực riêng biệt, ngăn cách với những linh thực bình thường khác.

Lục Huyền đi đến trước mặt Bách Đồng Quỷ Mộc.

Hàng chục con mắt đồng loạt mở ra trên thân cây khô già nua như da người, con ngươi tà dị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Huyền, rồi từ từ chuyển động trên thân cây khô.

Lục Huyền đi tới chỗ nào, con ngươi sẽ di chuyển đến chỗ đó, cứ gắt gao nhìn chòng chọc vào hắn.

Bị nhiều con mắt quái dị nhìn chằm chằm như vậy, Lục Huyền cũng có cảm giác tâm trí mình dần dần mất đi phương hướng.

Đột nhiên, một luồng hơi mát lạnh tỏa ra từ Vô Cấu Ngọc đang đeo trên cổ, khiến cho tâm trí của hắn lập tức tỉnh táo lại.

"Đi đâu các ngươi cũng theo dõi, cẩn thận ta kiện các ngươi tội quấy rối đó..." Lục Huyền quát mắng một câu, rồi lấy ra mấy chục con ngươi hải thú mới mẻ từ trong túi trữ vật, ném về phía thân cây già nua Bách Đồng Quỷ Mộc.

"Mới ra lò đây, tuy phẩm cấp không cao lắm nhưng thắng ở hương vị đất khách."

Hàng chục chiếc xúc tu dài mảnh gần như trong suốt lập tức bắn ra từ trong con mắt, rồi dính chặt vào con ngươi của hải thú và kéo nó lại gần những con ngươi tà dị trên thân cây, tận tình hút lấy dinh dưỡng.

"Bách Đồng Quỷ Mộc tứ phẩm chính là gốc linh thực tứ phẩm đầu tiên sắp thành thục, không biết sẽ mở được quầng sáng phần thưởng gì đây?" Lục Huyền nhìn con mắt của Bách Đồng Quỷ Mộc không ngừng hút chặt lấy con ngươi hải thú mới mẻ, trong lòng hết sức chờ mong.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía hai cây Quỷ Diện Thạch Cô được trồng ở khá gần nơi này. Tâm thần ngưng tụ, hắn lập tức phát hiện thanh tiến độ mờ nhạt phía dưới một cây đã hoàn toàn tràn đầy.

"Lại có một gốc hoàn toàn chín muồi rồi."

Lục Huyền nhìn lướt qua những đường hoa văn quỷ dị trên mặt nấm đã hình thành một khuôn mặt sống động như thật, rồi cẩn thận nhổ nó ra.

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

【Linh thực Quỷ Diện Thạch Cô tam phẩm, được tẩm bổ từ âm hồn oán niệm, có thể dùng làm nguyên liệu phụ trợ để tu luyện một vài thuật pháp tà dị, nhằm gia tăng tốc độ tu luyện.】

Hắn thu gốc Quỷ Diện Thạch Cô phẩm chất tốt này vào trong túi trữ vật, lại dồn toàn bộ lực chú ý vào quầng sáng vừa lặng lẽ xuất hiện trên mặt đất.

Quầng sáng khẽ lay động, tỏa ra một luồng khí tức âm hàn yếu ớt.

Hắn chạm nhẹ vào, quầng sáng màu trắng nhanh chóng hóa thành vô số điểm sáng, điểm sáng tập hợp lại, tạo thành một khuôn mặt quỷ dị mơ hồ, rồi trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể Lục Huyền.

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, đồng thời một viên đan dược tròn trịa cũng xuất hiện trong tay Lục Huyền.

Đan dược có kích cỡ bằng quả trứng chim bồ câu, màu trắng bệch, khi cầm trên tay có thể cảm nhận được khí tức âm hàn tinh thuần, đan văn quái dị như thể đang liên tục ngọ nguậy.

Lục Huyền tập trung tâm thần ở trên đan dược, trong nháy mắt biết được thông tin chi tiết có liên quan đến nó.
Bình Luận (0)
Comment