Chương 414: Gặp Chuyện Mà Bản Thân Không Giải Quyết Được, Thì Lập Tức Cho Ăn!
Chương 414: Gặp Chuyện Mà Bản Thân Không Giải Quyết Được, Thì Lập Tức Cho Ăn!
"Cũng ổn, tính cách của ta vốn đơn giản không cầu kỳ, rất ít đi tranh đoạt cơ duyên bảo vật với người khác, vì vậy ở Không Minh Đảo hay ở Thiên Kiếm Tông đều không khác nhau là mấy." Lục Huyền cười nhạt trả lời.
"Vậy là tốt, là tốt rồi." Tống Dục xoa xoa tay, thoáng do dự một chút, sau đó trong mắt hiện lên một tia kiên định: "Lục sư thúc, hôm nay ta tới đây làm phiền ngài là có chuyện quan trọng muốn nhờ."
"Chuyện gì?"
"Chuyện là như vậy, trong khoảng thời gian này, không biết vì sao mà Không Minh Linh Ngư đang được nuôi dưỡng lại thỉnh thoảng xuất hiện một chút phản ứng bất thường, hơn nữa loại phản ứng bất thường này càng ngày càng xảy ra thường xuyên và kịch liệt. Tống gia đã bó tay bất lực, đành phải tới đây thỉnh cầu sư thúc đi tới trợ giúp."
"Tình hình cụ thể thế nào?" Sắc mặt Lục Huyền trở nên nghiêm túc.
Phải biết rằng, một trong những nhiệm vụ chủ yếu của hắn khi đến đóng giữ tại Không Minh Đảo này, chính là bảo vệ Không Minh Linh Ngư trên đảo, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, thì khi trở lại Thiên Kiếm Tông, sẽ khó mà báo cáo kết quả công tác với bên trên được.
"Ban đầu, tu sĩ Tống gia chăn nuôi linh ngư phát hiện, thỉnh thoảng sẽ có Không Minh Linh Ngư va chạm với đá ngầm. Lúc đó, tu sĩ này chỉ cho rằng nó đã ăn nhầm thứ gì đó trong quá trình nuôi dưỡng mới xuất hiện tình trạng trên. Nhưng dần dần người kia lại phát hiện, số lượng Không Minh Linh Ngư va vào đá ngầm càng ngày càng nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều Không Minh Linh Ngư không muốn quay lại chỗ ở, phải cưỡng chế chúng, mới miễn cưỡng trở về." Tống Dục sốt ruột nói, mặc dù có tu sĩ ngăn cản và chữa trị cho mấy con linh ngư va đập vào đá ngầm, nhưng đã xuất hiện tình huống linh ngư không ngừng va đập như vậy, thậm chí đập đến nỗi đầu rơi máu chảy luôn rồi.
Thêm nữa, nếu đám Không Minh Linh Ngư này không muốn quay lại chỗ ở, thì rất có thể tình huống này sẽ phát triển thành một loại cục diện càng tồi tệ hơn, bởi xét cho cùng, trên Không Minh Đảo có thể nuôi được số lượng lớn Không Minh Linh Ngư như vậy, là có liên quan chặt chẽ tới vùng biển này. Nếu vùng biển này mất đi lực hấp dẫn, khả năng cao sẽ dẫn đến số đông linh ngư bỏ chạy mất.
Sau khi thử rất nhiều biện pháp vẫn không thể giải quyết được vấn đề khác thường của Không Minh Linh Ngư, lão lập tức nhớ tới Lục Huyền.
Lục Huyền là tu sĩ Trúc Cơ duy nhất trên Không Minh Đảo, xuất thân danh môn, kiến thức rộng rãi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian tiếp xúc khá dài này, Tống Dục biết được rằng Lục Huyền cực kỳ tinh thông trên phương diện linh thực linh thú nhất đạo, cho nên dưới tình thế cấp bách, lão đành phải đến tận cửa thỉnh cầu giúp đỡ.
Mặc dù điều đó sẽ khiến Lục Huyền có ấn tượng rằng lão làm việc không ra gì, nhưng vào giờ phút này, lão cũng không còn quan tâm đến những thứ kia nữa.
"Tu sĩ nuôi dưỡng linh ngư trên đảo có phát hiện gì khác không?"
Trên Không Minh Đảo có khá nhiều tu sĩ chuyên môn chăm sóc Không Minh Linh Ngư, có thể bọn họ không quá am hiểu chuyện nuôi dưỡng chăm sóc những loại linh thực linh thú khác, nhưng chuyện nuôi dưỡng chăm sóc Không Minh Linh Ngư, tu sĩ của Tống gia lại tích lũy được kinh nghiệm rất phong phú, vì vậy Lục Huyền lập tức nghĩ đến bọn họ đầu tiên.
"Các tu sĩ Tống gia cũng có một chút phát hiện, bọn họ suy đoán rằng, có một loại sinh vật kỳ dị nào đó đang ẩn náu trong cơ thể linh ngư, rồi phá hủy môi trường sống và tập tính sinh hoạt của chúng, từ đó gây ra những phản ứng khác thường này. Nhưng đáng tiếc là… bọn họ đã nghĩ hết thảy mọi biện pháp vẫn không thể tìm được gốc rễ của vấn đề. Thậm chí còn có tu sĩ đặc biệt bắt hai con Không Minh Linh Ngư lên, mổ bụng nó ra, song vẫn không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào." Tống Dục lộ vẻ mặt buồn rầu nói.
"Dẫn ta đi xem." Câu nói này của Lục Huyền lập tức tiếp thêm hy vọng cho lão.
…
Vùng ngoại vi của Không Minh Đảo.
Lục Huyền đứng thẳng trên một tảng đá lớn, nhìn xuống mảnh thủy vực phía dưới.
Tống Dục và hai tu sĩ Tống gia trông có vẻ dầm mưa dãi nắng, đang đứng phía sau hắn, vẻ mặt căng thẳng vô cùng.
Trong tầm mắt của bọn họ, hoàn toàn có thể nhìn thấy một con Không Minh Linh Ngư dài xấp xỉ nửa trượng vừa đột nhiên lao ra khỏi mặt nước và đâm sầm vào một tảng đá ngầm cao lớn phía trước.
Lục Huyền khẽ nhíu mày, một luồng linh áp khủng bố lập tức lan ra, trực tiếp ngăn chặn con Không Minh Linh Ngư đang muốn tự hại mình kia.
Tâm niệm vừa động, Không Minh Linh Ngư đã từ từ trôi bồng bềnh tới trước mặt hắn, cái đuôi của nó không ngừng vùng vẫy giữa không trung, tỏ vẻ bất an vô cùng.
Toàn thân linh ngư hiện lên ánh lên một mảnh hào quang rực rỡ trong suốt, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Lục Huyền chẳng nói câu nào, trên tay lại lặng lẽ xuất hiện một tấm Khu Tà phù, mảnh bạch quang thánh khiết trong veo bắn ra từ trong phù lục, lại được hắn khống chế để rơi xuống thân thể của linh ngư. Mãi cho đến khi luồng bạch quang kia tiêu tan, trên người linh ngư vẫn không phát sinh một chút phản ứng dị thường nào.
Vô Cấu Ngọc trên cổ hắn cũng cho thấy, con cá này không có dấu vết của tà ma.
"Trước hết, có thể loại trừ được tình huống tà ma gây họa." Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
Ngay sau đó, linh thức của hắn lại chậm rãi xâm nhập vào trong thân thể linh ngư, tỉ mỉ thăm dò từng khối thịt và cơ quan nội tạng của nó. nhưng vẫn như trước, không thu được bất cứ manh mối gì.
"Cầm một ít tảo biển thường dùng để nuôi dưỡng linh ngư tới đây." Lục Huyền nói với hai tu sĩ Tống gia chuyên phụ trách nuôi dưỡng Không Minh Linh Ngư đang đứng sau lưng mình.
Gặp chuyện mà bản thân không giải quyết được, thì lập tức cho ăn, đây bản lĩnh giữ nhà của hắn, đã dùng biết bao nhiêu lâu vẫn không suy yếu.
Hắn nhận một nắm tảo biển màu xanh nhạt từ trong tay tu sĩ da ngăm đen, rồi nửa cưỡng chế nhét vào trong miệng linh ngư, sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ tâm thần vào thân thể Không Minh Linh Ngư, một thông tin lập tức hiện lên trong đầu hắn.
【Yêu thú nhị phẩm Không Minh Linh Ngư, tốc độ cực nhanh, thịt ngon vô cùng, ẩn chứa linh lực phong phú, rất được các tu sĩ ưa chuộng.】
【Do có Vô Tướng Tảo ký sinh trong cơ thể nên linh ngư đang rơi vào trạng thái điên cuồng.】
"Quả nhiên có ẩn giấu vật lạ! Nhưng Vô Tướng Tảo là thứ gì?" Sắc mặt Lục Huyền hòa hoãn xuống, nhưng trong đầu lại có chút khó hiểu.
Bởi vì rõ ràng là trước đó, hắn đã tìm tòi cặn kẽ khắp cơ thể con Không Minh Linh Ngư này rồi, nhưng không tìm được bất kỳ một món đồ vật nào có thể liên quan đến Vô Tướng Tảo.
"Như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, đó là năng lực ẩn nấp của Vô Tướng Tảo này rất mạnh, thậm chí nó còn có thể tránh thoát được linh thức dò xét của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ."
Lục Huyền không hề nghi ngờ về tin tức vừa xuất hiện trong đầu, thậm chí hắn càng tin chắc rằng, bản thân không tìm được Vô Tướng Tảo chỉ vì thứ này ẩn nấp quá sâu thôi.
"Vậy phải tìm ra nó như thế nào đây?" Hắn nghĩ thầm.
Đang lúc hắn chuẩn bị thả con Không Minh Linh Ngư kia trở lại trong nước, đột nhiên động tác trên tay dừng lại.