Chương 417: Gậy Ông Đập Lưng Ông!
Chương 417: Gậy Ông Đập Lưng Ông!
"Lục sư thúc, ta đã tìm ra kẻ chủ mưu phía sau rồi. Ta bố trí bẫy rập, đã phát hiện được một tên tu sĩ của Tống gia bị kẻ chủ mưu kia mua chuộc. Sau khi nghiêm hình tra tấn, hắn đã thú nhận Vô Tướng Tảo này là do Ninh gia ở Trọng Ninh Đảo sai khiến hắn bỏ vào. Nghe nói có một tên tán tu bên ngoài mới đầu nhập vào làm môn hạ của Ninh gia, sau đó dâng loại linh thực Vô Tướng Tảo đặc thù này lên. Ninh gia lập tức tìm cơ hội bỏ chúng vào trong thủy vực Không Minh Đảo, định dựa vào chuyện này mà chuyển môi trường sống của linh ngư sang thuỷ vực Trọng Ninh Đảo của bọn họ." Sắc mặt Tống Dục nghiêm trọng nói.
"Ninh gia Trọng Ninh Đảo? Lai lịch thế nào?"
"Một gia tộc bản địa, có một vị lão tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đang gần kề đại nạn, bế quan không ra khỏi cửa. Họ có rất nhiều mối buôn bán ở xung quanh Vô Ngần Hải." Tống Dục giải thích.
"Lão tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ? Vậy thì lấy đạo của người để trị lại người thôi." Lục Huyền nhìn cái chậu gỗ to lớn trong viện, đang phản chiếu ánh sáng từ nhiều góc độ khác nhau, âm thầm nghĩ.
Đã tóm được kẻ chủ mưu phía sau, mọi chuyện còn lại thì dễ giải quyết rồi.
Lục Huyền không quan tâm Tống gia sẽ trả thù như thế nào, sau khi hắn biết được sức chiến đấu cao nhất của Ninh gia Trọng Ninh Đảo, trong đầu đã lập tức nảy ra suy nghĩ ‘gậy ông đập lưng ông’.
Dù Ninh gia chỉ làm hại Không Minh Linh Ngư trong thủy vực, không trực tiếp gây tổn hại đến lợi ích của chính hắn, nhưng suy cho cùng, Không Minh Đảo này vốn thuộc quyền quản lý của tông môn, Lục Huyền lại là tu sĩ tông môn đang đóng giữ ở nơi này, sự xuất hiện của hắn ở trên đảo chính là để đảm bảo cho Không Minh Đảo luôn an toàn ổn định. Nếu chuyện này không được giải quyết đến nơi đến chốn, thì khi trở lại Thiên Kiếm Tông, hắn cũng khó mà bàn giao được với bên trên, đồng thời, chuyện này cũng rất có thể sẽ gây nên ảnh hưởng cực lớn đến danh tiếng của hắn ở trong tông môn.
Thời điểm hắn phân tách những cây Vô Tướng Tảo ở trong thủy vực, bởi vì cách làm không quá mức ác liệt nên mặc dù linh thực bị ngọn lửa nướng cũng chịu một chút tổn thương ở mức độ nào đó, song không hề gây nguy hại đến căn nguyên, chỉ cần đưa chúng vào trong linh điền bồi dưỡng vài ngày là có thể khôi phục lại như bình thường.
Dù vậy, kể cả khi gieo trồng chúng ở trong linh điền, cũng không mang đến quầng sáng phần thưởng, vì thế, Lục Huyền dự định sẽ thả chúng vào trong thủy vực của Ninh gia.
Tống Dục vội vàng đến rồi vội vã đi, Lục Huyền đợi lão rời đi mới bỏ tất cả những gốc Vô Tướng Tảo mình thu thập được vào trong Sinh Sinh Đại.
…
Đêm tối, trăng mờ gió lớn (là thời điểm tốt để làm chuyện xấu xa).
Tại thủy vực của Ninh gia có ba gã tu sĩ Luyện Khí trung cấp vừa ngáp vừa tuần tra xung quanh thủy vực.
"Cũng không biết gia chủ nghĩ như thế nào, đột nhiên lại coi trọng vùng nước này nhiều hơn, bình thường chỉ cần một tên tu sĩ Luyện Khí cấp thấp đi tuần tra thôi, thế mà bây giờ lại đồng thời phái cả ba chúng ta cùng đến."
"Đúng đấy, cả về số lượng lẫn chất lượng của linh ngư trong thủy vực đều kém Không Minh Đảo xa tít tắp, không biết chúng ta đi phòng thủ cái gì nữa?"
"Ta từ chỗ khác nghe được tin đồn, hình như sau này gia tộc sẽ tập trung phát triển và nuôi dưỡng linh ngư. Nếu đã như vậy thì hiện tại, chúng ta qua đây canh giữ, nói không chừng về sau còn có thể kiếm được một vị trí quan trọng ở nơi này."
"Thật sao? Vậy thì lại dò xét thêm một chuyến nữa."
Ba người chèo thuyền đi về các phương hướng khác nhau.
Một lúc lâu sau, thế giới mơ hồ trước mắt Lục Huyền đã thay đổi trở nên rõ ràng, vô số những sợi tơ gần như trong suốt không ngừng tiêu tán, chúng đã nhanh chóng quay về bên trong Ẩn Linh Sưởng màu vàng sậm trên người hắn.
Sau khi đến gần thủy vực của Ninh gia, hắn đã lợi dụng năng lực ẩn hình của Ẩn Linh Sưởng, để im hơi lặng tiếng đi vào mà không một tu sĩ nào của Ninh gia phát hiện được.
Sau đó, từ trong Sinh Sinh Đại, hắn lấy ra gần trăm cây Vô Tướng Tảo, và trực tiếp đổ vào trong thủy vực của đối phương.
Vô Tướng Tảo vô hình vô sắc rơi xuống nước, chỉ tạo ra những gợn sóng rất nhỏ, đã triệt để hòa vào trong nước biển luôn.
"Tên tán tu kia có thể lấy được Vô Tướng Tảo đã là may mắn lắm rồi, chắc hắn không biết phương pháp tách chúng nó ra đâu." Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó linh lực dâng trào, thân hình dần dần hóa thành hư vô.
…truyện -y-y.pro...
Bên ngoài Ninh gia.
Tôn Hải tràn đầy phấn khởi chạy thẳng tới tòa kiến trúc nguy nga lộng lẫy kia, một con mắt còn lại lóe lên tia sáng hưng phấn.
Gã vốn là một tán tu vô danh, trong lúc thăm dò đáy biển thì ngẫu nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Vô Tướng Tảo.
Sau khi đến đây đầu nhập làm môn hạ của Ninh gia, gã trực tiếp dâng loại linh thực trân quý hiếm thấy này lên, bởi vì đặc tính vô hình vô sắc và khả năng sống ký sinh bên trong linh ngư của nó, khiến gã được Ninh phu nhân của Ninh gia coi trọng, địa vị thoắt cái đã được đề cao lên chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi.
Sau khi tham dự vào hoạt động rải Vô Tướng Tảo đến thuỷ vực của Không Minh Đảo, gã có thể cảm nhận được địa vị của mình cũng nhanh chóng phát triển theo, dường như vinh hoa phú quý đang ở ngay trước mắt.
"Chờ sau khi chuyện này thành công, không biết Ninh phu nhân sẽ trọng thưởng cho ta như thế nào. Lập được công lao lớn đến vậy, chẳng phải nên lấy thân báo đáp hay sao?" Tu sĩ một mắt Tôn Hải vừa nghĩ đến tình cảnh tuyệt vời ấy, thì lập tức cười hắc hắc, một ngọn lửa không tên nhanh chóng trào dâng dưới bụng.
Gã vô cùng đắc ý, đi tới chỗ phụ nhân quyến rũ trong tiếng thăm hỏi ân cần của một đám tu sĩ Ninh gia.
"Tôn đạo hữu đến rồi đấy à?" Vừa mới bước vào phòng, giọng nói khàn khàn của phụ nhân quyến rũ đã vang lên.
Một sợi dây thừng đen nhánh phóng ra nhanh như chớp, trực tiếp trói chặt lấy gã, rồi một phát kéo gã đến trước mặt phụ nhân quyến rũ.
"Không thể nào? Muốn chơi mạnh như vậy ư?" Tôn Hải hưng phấn nghĩ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ninh phu nhân lại khiến cho tâm trạng vốn đang vui vẻ của gã trực tiếp thay đổi đột ngột.
"Tôn đạo hữu, theo như lời ngươi nói thì Vô Tướng Tảo chính là linh thực độc nhất vô nhị của ngươi, đến nỗi những tu sĩ còn lại không thể nào phát hiện ra được?"
"Hồi bẩm Ninh phu nhân, ta tình cờ phát hiện ra Vô Tướng Tảo ở một nơi rất hẻo lánh trong biển sâu, lại dùng thủ đoạn mới nuôi dưỡng được một nhóm, người khác rất khó cảm nhận được sự tồn tại của Vô Tướng Tảo." Tu sĩ một mắt cân nhắc một chút rồi nói.
"Nếu đó là vật sở hữu của một mình ngươi, những người khác khó mà nhận ra, thì tại sao gần đây linh ngư trong thủy vực của Ninh gia ta lại bắt đầu xuất hiện hành vi điên cuồng tự làm hại mình? Chẳng lẽ Tôn đạo hữu lén lút phát tán Vô Tướng Tảo?" Phụ nhân quyến rũ êm ái hỏi, nhưng ánh mắt lạnh như băng, sợi dây thừng đen nhánh càng trói càng chặt, khiến cho tu sĩ một mắt Tôn Hải hít thở không thông.