Chương 42: Vậy Thuê Nó Đi!
Chương 42: Vậy Thuê Nó Đi!
Thanh niên hơi mập nọ lập tức ngẩng đầu, cười nói với Lục Huyền: "Đạo hữu có nhu cầu gì có thể trực tiếp hỏi ta, chỗ ta có rất nhiều linh điền, có thể thỏa mãn mọi cấp độ yêu cầu của đạo hữu."
"Trước đó ta có nhìn trúng một mảnh linh điền, người dẫn ta đi xem lại đi." Lục Huyền giải thích cho tu sĩ hơi mập về những mảnh linh điền hắn đã tự xem qua, lại bảo đối phương cứ trực tiếp dẫn mình đi là được.
Tu sĩ thanh niên hơi mập gật đầu, hai người cùng rời khỏi trạm môi giới.
"Lại đi xem những mảnh linh điền lớn kia sao, nhưng xem nhiều thì có ích gì? Chẳng phải vẫn không thuê nổi hả?" Tu sĩ thanh niên có vết sẹo nhìn theo bóng lưng hai người, khẽ cười lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi, rất nhanh đã thay đổi thành một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp: "Vị đạo hữu này, để ta giới thiệu cho ngươi về những mảnh linh điền thượng đẳng hấp dẫn kia..."
Sự lựa chọn đầu tiên của Lục Huyền chính là tiểu viện có chứa linh tuyền kia, mặc dù giá thuê nó là cao nhất, cần sáu mươi linh thạch một tháng, nhưng lực hấp dẫn của linh tuyền thực sự quá mạnh mẽ.
Chủ yếu hơn là sau khi có thêm hơn hai trăm linh thạch từ Tần Minh, hiện tại Lục Huyền đã cảm thấy cái giá này cực kỳ không tồi.
Tu sĩ thanh niên hơi mập dẫn hắn đi tới chỗ đình viện to lớn lần trước, lại lấy một cái trận bàn đặc chế mở trận pháp phòng hộ được bố trí ở bên ngoài ra.
"Mời Lục đạo hữu xem, vị trí đình viện này gần trung tâm phường thị, phụ cận đều là tu sĩ Luyện Khí trung cấp nổi danh, tính an toàn không cần phải nói. Linh điền trong viện có hơn một mẫu, linh khí tràn trề, có thể thúc đẩy linh thực sinh trưởng nhanh hơn, rất thích hợp với Linh thực sư như Lục đạo hữu. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là linh tuyền trong linh điền này, có thể không ngừng chảy ra linh tuyền hơi chứa linh khí, bất luận là dùng để ủ linh tửu hay là ngâm linh trà đều vô cùng thích hợp. Lúc luyện đan hoặc luyện khí mà gia nhập vào chút nước linh tuyền, còn có thể thoáng đề cao phẩm chất đan dược cùng pháp khí."
Tu sĩ thanh niên hơi mập chỉ vào khu linh tuyền, nói với Lục Huyền.
Khu linh tuyền dài chừng hơn một trượng, bề rộng chừng nửa trượng, bên trong còn tích lũy được một tầng linh tuyền nông.
"Linh tuyền này có thể đảm bảo nước sẽ luôn tồn tại không? Hay là sau khi dùng hết nước trong này, thì không xuất hiện nữa?" Hắn lập tức nói điểm nghi hoặc của bản thân với tu sĩ hơi mập.
"Đạo hữu yên tâm, người khác từng nói chỗ linh tuyền này có mối quan hệ chặt chẽ với một nhánh linh mạch trong phường thị, sẽ luôn có linh tuyền chảy ra, nhưng số lượng không nhiều lắm. Điểm ấy có thể ghi vào trong khế ước, nếu không còn, chúng ta sẽ giao đủ bồi thường cho đạo hữu." Tu sĩ hơi mập mỉm cười đáp.
"Giá cả có thể thấp hơn nữa không? Sáu mươi linh thạch một tháng hơi đắt quá rồi." Lục Huyền thuần thục sử dụng kỹ năng cũ của mình.
"Cái này... Tiền thuê không phải thứ ta có thể quyết định được, nhưng nếu đạo hữu muốn thuê, có thể miễn phí sử dụng trận pháp phòng hộ nhất phẩm trong viện một đoạn thời gian." Tu sĩ thanh niên hơi mập âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, vốn dĩ gã còn ôm may mắn Lục Huyền có khả năng thuê linh điền, nhưng chỉ trong nháy mắt, chút hy vọng kia đã biến mất không còn sót lại chút gì rồi.
"Sáu mươi linh thạch..." Lục Huyền chỉ hơi trầm ngâm: "Vậy thuê nó đi!"
"Nếu đạo hữu cảm thấy sáu mươi linh thạch một tháng quá mắc, có thể đi thăm một số đình viện bên cạnh." Tu sĩ hơi mập nở nụ cười, lập tức trả lời theo công thức.
"A...?"
Nhưng đột nhiên gã ý thức được cái gì, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Huyền, trong ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, một nửa là chờ mong, một nửa lại là nghi ngờ khó hiểu.
Lục Huyền cười cười gật đầu.
"Đa tạ đạo hữu, đa tạ đạo hữu! Ta sẽ giúp ngài giải quyết xong tất cả mọi chuyện!"
Trong trạm môi giới, tu sĩ vết sẹo đang nằm trên cái ghế gỗ, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, có thể nhìn ra tâm tình của gã đang rất tốt.
Vừa rồi gã mới chốt thành công một đơn hàng, cho thuê tiểu viện mỗi tháng bảy linh thạch, cũng nhận được không ít hoa hồng.
Đúng vào lúc này, thanh niên hơi mập lúc trước lại hấp tấp xông vào.
"Đã về rồi sao? Tán tu kia không bảo người dẫn hắn đi xem thêm mấy cái linh điền nữa à?" Gã nhìn về phía tu sĩ thanh niên hơi mập vừa xông tới quầy hàng, trong giọng nói có ẩn chứa vài tia giễu cợt.
"Không có, đối phương chỉ xem một nhà thôi." Tu sĩ thanh niên hơi mập cũng không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng trả lời.
"Vậy coi như hắn có chút lương tâm, không lãng phí quá nhiều thời gian của người."
"Đúng vậy, Lục đạo hữu đúng là quá tốt, hắn vừa xem một mảnh linh điền đã sảng khoái quyết định rồi, tiền đặt cọc cũng thanh toán xong."
"Hả?" Tu sĩ vết sẹo còn tưởng mình nghe nhầm, cái ghế gỗ khẽ lay động lại trực tiếp dừng lại.
Tu sĩ thanh niên hơi mập ngẩng đầu, nở một nụ cười thật thà: "Chính là cái sáu mươi linh thạch một tháng kia."
Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, chiếc ghế nọ đã mất đi khống chế, rớt thẳng xuống đất.