Chương 423: Mời Đi Câu Cá!
Chương 423: Mời Đi Câu Cá!
"Chắc hẳn có rất nhiều đạo hữu ở đây đã từng nghe nói đến loại linh dịch tam phẩm Huyền Nguyên Trọng Thủy này, nó có mật độ cực cao, một giọt chất lỏng cũng có thể xuyên thủng cả đá. Đừng nhìn đây chỉ là một cái bình nhỏ, nhưng Huyền Nguyên Trọng Thủy bên trong lại nặng hơn nghìn cân đó. Nếu mục tiêu là một tu sĩ Luyện Khí phổ thông không tu luyện công pháp luyện thể, thì rất có khả năng, đối phương sẽ bị bình nhỏ Huyền Nguyên Trọng Thủy này đập bị thương."
Tu sĩ trung niên cẩn thận lấy một giọt chất lỏng màu đen nhánh từ trong bình bạch ngọc ra.
Chất lỏng được linh lực của gã giữ nguyên, rồi không ngừng xoay tròn chuyển động trên không trung.
"Huyền Nguyên Trọng Thủy là tài liệu cực phẩm dùng cho luyện thể và luyện khí, giá khởi điểm là một nghìn ba trăm linh thạch!"
"Một nghìn năm trăm linh thạch!" Một gã tu sĩ Luyện Khí viên mãn bắp thịt cuồn cuộn trực tiếp tăng thêm hai trăm viên linh thạch.
"Một nghìn năm trăm linh thạch." Lục Huyền không muốn bị bỏ lại phía sau.
Huyền Nguyên Trọng Thủy là mục tiêu chính trong chuyến đi này của hắn, chắc chắn phải giành được nó. Long Hài Thảo ngũ phẩm trong hồ nhỏ còn đang chờ hắn nuôi dưỡng đó!
Từng âm thanh ra giá liên tiếp vang lên, giá cả của Huyền Nguyên Trọng Thủy nhanh chóng gia tăng một nghìn tám trăm linh thạch.
"Một nghìn chín trăm linh thạch." Một nữ tu Trúc Cơ với ngũ quan sắc sảo hô.
Chỉ trong nháy mắt, giá tiền này đã dọa lui vài tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, một nghìn chín trăm linh thạch có thể đổi được một kiện pháp khí tam phẩm quý hiếm, nếu tăng nữa sẽ thành gánh nặng lớn đối với những người chưa đột phá Trúc Cơ như bọn họ.
"Hai nghìn." Lục Huyền không chút do dự, lại bỏ thêm một trăm viên.
"Hai nghìn một trăm linh thạch." Một giọng nói già nua kèm theo mùi vị mục nát vang lên. Chủ nhân của giọng nói này chính là lão giả nham hiểm, đại nạn sắp buông xuống trên Trọng Ninh Đảo kia.
Lão ta thấy Lục Huyền có ý định cạnh tranh bình Huyền Nguyên Trọng Thủy này, trong lòng lập tức nảy ra ý định đạp một chân vào.
"Hai nghìn bốn trăm linh thạch." Lục Huyền quả quyết hô, dường như không chút do dự.
"Hai nghìn năm trăm linh thạch, Lục đạo hữu à, ta rất thích bình Huyền Nguyên Trọng Thủy này, chi bằng ngươi hãy cho ta một chút mặt mũi nhé?" Ninh Đức Sơn có chút ủ rũ nói.
"Hai nghìn bảy trăm linh thạch! Ninh đạo hữu thích thì đã làm sao nào? Ngươi muốn mua về để luyện hóa, hay là muốn mua về để đè ván quan tài cho chắc hơn?" Lục Huyền nhìn ra Ninh Đức Sơn đang có ý định gây sự, hắn cũng lộ vẻ mặt đùa cợt, châm chọc lão giả nham hiểm kia một câu.
Ban đầu, tài sản trên người hắn có hơn tám nghìn linh thạch, lại cộng thêm trước đó, hắn giải quyết xong chuyện hải thú tấn công cho Tống gia, đã nhận được hơn một nghìn linh thạch. Trừ khi hơn một nghìn kinh thạch hắn vừa dùng để mua trứng Nham Giáp Quy, phần còn lại tuyệt đối đủ để mua bình Huyền Nguyên Trọng Thủy này.
"Vậy Huyền Nguyên Trọng Thủy thuộc về Lục đạo hữu." Ninh Đức Sơn không ngừng tăng giá chủ yếu là để chơi xỏ Lục Huyền, thấy mục đích đã đạt được, lão ta cũng chủ động buông tha.
"Ta cảm ơn Ninh đạo hữu rất nhiều."
Đứng trước tình huống kiểu này, ngay cả một bức tượng đất cũng có ba phần tức giận, bị lão giả nham hiểm quấy rầy một trận như thế đã khiến Lục Huyền nổi nóng.
"Xem ra lượng Vô Tướng Tảo ta bỏ vào kia còn chưa đủ lắm, cần phải bỏ thêm mới được." Hắn nghĩ thầm, hung hăng ghi nhớ từng khoản nợ của Ninh Đức Sơn vào trong lòng.
Hai món vật phẩm đấu giá áp trục tiếp theo lần lượt là một bộ công pháp tam phẩm và một kiện pháp khí tứ phẩm. Lục Huyền không mấy hứng thú với chúng, chỉ hờ hững lạnh nhạt nhìn những tu sĩ khác tranh nhau mua.
Kết thúc buổi đấu giá, hắn giao ba nghìn tám trăm linh thạch, nhận được trứng Nham Giáp Quy và Huyền Nguyên Trọng Thủy từ Cực Quang thương hội, rồi dẫn theo Tống Vân rời đi.
"Lục đạo hữu, mời dừng bước." Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Quay đầu lại, lập tức trông thấy thanh niên biếng nhác xuất thân từ Ly Sơn Tông đang đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có một nữ tu khí chất mạnh mẽ.
"Lục đạo hữu, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay chúng ta cùng nhau đi câu cá luôn nhé?" Thạch Trọng nhiệt tình mời mọc.
Lục Huyền không nhịn được lập tức đưa tay lên đỡ trán.
Khi ra khỏi phòng đấu giá, hắn đã tưởng tượng đến rất nhiều tình huống khác nhau, chẳng hạn như Cực Quang thương hội đứng sau hội đấu giá muốn đen ăn đen, trực tiếp xử lý những người mua được bảo vật, hoặc là Ninh Đức Sơn đã bố trí mai phục ở đâu đó chỉ chờ mình tiến vào, cũng có thể là những tu sĩ khác nổi lên tà tâm, liên thủ cướp đoạt Huyền Nguyên Trọng Thủy trong tay hắn...
Chỉ có một trường hợp duy nhất mà hắn không ngờ tới, chính là Thạch Trọng đến mời đi câu hải ngư hải thú trong Vô Ngần Hải.
Trong lòng hắn âm thầm suy xét về tình huống này. Hắn và Thạch Trọng cùng với nữ tu sắc sảo bên cạnh gã, đều là tu sĩ đại tông môn đến đây đóng giữ, không có xung đột về lợi ích, thậm chí xét trên một khía cạnh nào đó thì bọn họ còn đứng chung một chiến tuyến.
Thêm nữa, vùng nước tiếp giáp với Vô Ngần Hải này rất ít khi xuất hiện bóng dáng của hải thú tam phẩm, mà trong tay hắn vẫn còn rất nhiều loại kiếm phù tứ phẩm tương tự Tinh Vẫn Kiếm phù, bên cạnh đó còn thêm đủ loại pháp khí, bảo vật, hắn tràn đầy lòng tin có thể song song ứng phó tình huống hai người hợp sức công kích.
"Được, vậy ta đây đi chơi với Thạch đạo hữu một chút." Lục Huyền thẳng thắn đồng ý, hắn cũng khá có hứng thú với các chủng loại hải thú hải ngư bên trong Vô Ngần Hải, cũng như các loại linh thực trong biển, sau đó mới mở miệng dặn dò Tống Vân: "Ta và Thạch đạo hữu của Ly Sơn Tông cùng nhau ra đảo câu hải thú hải ngư, các ngươi tự trở về Không Minh Đảo, đi đường nhớ cẩn thận chú ý."
"Vâng Lục tiền bối!" Tống Vân cung kính đáp.
Hắn và nữ tu sắc sảo cùng bước lên một kiện pháp khí phi chu tam phẩm của Thạch Trọng. Phi chu giống như mũi tên rời khỏi dây cung, bay thật nhanh đến địa điểm mục tiêu.
Trên đường đi, từ trong miệng Thạch Trọng, hắn biết được nữ tu kia tên là Chu Băng Vũ, cũng xuất thân là đệ tử tông môn.
Một lúc sau, phi chu dừng lại trên một hòn đảo xa xôi hẻo lánh.
"Lục đạo hữu, chúng ta đến rồi. Kể từ khi tiến vào Vô Ngần Hải, ta đã tìm kiếm khắp các hòn đảo xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một hòn đảo nhỏ có vị trí cực tốt như này. Hòn đảo nhỏ trước mắt chúng ta tên là Trường Phong Đảo, khu vực quanh có đa dạng các chủng loại hải thú hải ngư, thậm chí còn có một số con linh ngư thần dị như Long Lý, đây là một chỗ trời sinh để câu cá." Khi nhắc tới chuyện câu hải ngư hải thú, thanh niên lười biếng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn hẳn, trong mắt toát lên ánh sáng tự tin.
"Nhìn lại thì Thạch đạo hữu rất an nhàn thoải mái ha." Lục Huyền ngắm xung quanh hòn đảo nhỏ, sau đó đưa ra một câu nhận xét ngắn gọn.
"Không còn cách nào khác, đi đóng giữ ở hòn đảo heo hút nghèo túng bực này, đúng là nhàm chán muốn chết, ta đành phải tìm một ít chuyện để làm.”