Chương 434: Tác Dụng Của 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》!
Chương 434: Tác Dụng Của 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》!
Huyết Ngưng Âm Trùng gần như đã thay thế được quá trình tuần hoàn máu bên trong cơ thể tu sĩ, nếu không gặp phải kích thích ở cự ly gần hoặc chờ nó tự động chui ra sau khi đã hút cạn huyết dịch, thì dùng phương pháp bình thường rất khó phát hiện được tung tích của nó.
Nhưng Lục Huyền có Đạp Vân Linh Miêu dị chủng với đôi dị đồng đặc thù có thể nhìn được khí tức của tà ma, có Vô Cấu Ngọc tam phẩm có thể cảm nhận được và chống đỡ tà ma xâm nhập, lại có Tịnh Linh phù tam phẩm và Vân Sơn Ngọc Lục tứ phẩm có lực sát thương mạnh mẽ đối với tà ma, có thể nói là giá trị của một mình hắn đã tương xứng với toàn bộ tu sĩ của Tống gia trên Không Minh Đảo rồi.
Sau khi xác định rõ biện pháp đối phó Huyết Ngưng Âm Trùng với Tống Dục, thân hình Lục Huyền lóe lên, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
…
Trên con đường lát đá xanh, Đạp Vân Linh Miêu nằm sấp trên vai Lục Huyền, bàn chân dày dặn như mây cuộn trọn xuống dưới cơ thể, trong khi con ngươi màu xanh biếc không ngừng quét qua từng tán tu đến và đi xung quanh, hai chùm lông màu xám trắng trên chóp tai cũng theo đó mà từ từ chuyển động.
"Ngao..." Nó cúi đầu, nhẹ nhàng gầm gừ bên tai Lục Huyền, trong âm thanh thô ráp của nó còn mang theo mấy phần giọng gió nũng nịu.
"Được, ta thấy rồi." Lục Huyền thản nhiên dùng linh lực tạo thành một lớp màng cách âm ở bên ngoài tai, sau đó ánh mắt trực tiếp tập trung vào một tu sĩ gầy gò đang đi lại ở phía trước, cách đó không xa.
Linh lực trong cơ thể hắn dâng trào, chậm rãi thẩm thấu vào hai mắt. Hắn đang vận dụng pháp môn bên trong 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, khiến cho một tầng sương khói mông lung nhẹ nhàng xuất hiện trên bề mặt của con ngươi.
Sau khi có được 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, mỗi ngày hắn đều dùng thời gian dài đi tu luyện nó, cuối cùng cũng miễn cưỡng bước vào giai đoạn nhập môn, hiểu được một số phương pháp vận dụng đồng thuật đơn giản.
Dưới tác dụng của mảnh sương khói mông lung nọ, toàn bộ thế giới hiện lên trong mắt Lục Huyền bắt đầu thay đổi, chúng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn.
Trong mắt hắn, tu sĩ gầy gò kia đã trở thành vô số những đường cong màu đỏ trắng, đường trắng đại diện cho linh lực, và hiển nhiên, đường đỏ chính là Huyết Ngưng Âm Trùng đã biến hóa thành những sợi xúc tu huyết quản lớn nhỏ trong cơ thể đối phương.
Dường như cảm nhận được mình đang bị theo dõi, vẻ sáng bóng trên người mấy con tà trùng huyết sắc kia thoáng ảm đạm đi vài phần, nó bắt đầu ngọ nguậy chui vào bộ phận nằm sâu bên trong thân thể tu sĩ gần nhom kia.
"Huyết Ngưng Âm Trùng này thật là tà dị, rõ ràng là nó đã xâm nhập ô nhiễm cơ thể tu sĩ, thế nhưng tu sĩ bị nó xâm nhập vẫn có thể nói năng và hành động như bình thường, thậm chí ý thức vẫn còn tỉnh táo. Có lẽ nó chỉ thay thế vị trí gân mạch và huyết quản trong cơ thể của chính tu sĩ đó mà thôi, sau khi hút sạch sẽ huyết dịch, nó sẽ thoát ra, để lại một cái xác khô." Lục Huyền vừa phân tích vừa dùng linh thức khóa chặt tu sĩ gầy đét kia lại, rồi cách một đoạn khá xa, đi theo đằng sau đối phương.
Tu sĩ gầy gò kia lần lượt chào hỏi những người quen biết mới gặp được trên đường rồi quay trở lại tiểu viện của mình. Vừa mới vào phòng, gã lập tức lấy một miếng thịt yêu thú mới mẻ ra khỏi túi trữ vật.
Ngắm miếng thịt yêu thú còn vương mùi máu tươi trên tay, cổ họng tu sĩ nọ lập tức phát ra một tiếng nuốt nước miếng vang dội. Rồi ngay sau đó, gã hung hăng cắn xuống miếng thịt lớn.
Không biết vì sao, quãng thời gian gần đây gã cảm thấy nhu cầu của mình về loại thịt mới mẻ như này càng ngày càng gia tăng, thậm chí mấy ngày không ăn, trong cơ thể sẽ dâng lên một loại cảm xúc khát máu mơ hồ.
"Cũng may trong thịt yêu thú cũng ẩn chứa một chút linh lực nhất định, sau khi ăn xong có thể thoáng tăng trưởng tu vi. Tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa là có thể đột phá đến Luyện Khí tầng sáu rồi. Lại cố gắng thêm chút, chỉ cần trở thành tu sĩ Luyện Khí cấp cao, ta sẽ không cần phải sống cuộc đời bấp bênh như vậy nữa." Tu sĩ gầy đét thấp giọng thở dài, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi.
Gã lập tức ngồi xuống, vận chuyển môn công pháp cấp thấp mình từng tìm được trong một quầy hàng tán tu, nỗ lực hết sức để hấp thu chút linh lực mỏng manh vừa nạp vào cơ thể.
Đột nhiên, một luồng bạch quang mịt mờ trực tiếp xuất hiện trong thức hải của gã, trong nháy mắt sau đó, thân thể gã co rút lại, cảm giác bị lôi kéo mãnh liệt nhanh chóng truyền đến.
Lục Huyền cầm Đại Nhật Kiếm phù tứ phẩm trên tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn con Huyết Ngưng Âm Trùng vừa chui ra từ trong cơ thể tu sĩ gầy gò nọ.
Tà trùng bị kiếm khí huy hoàng như ánh mặt trời chói chang càn quét, huyết khí toàn thân nhanh chóng tan chảy như bầu trời trong xanh sau trận tuyết.
Mấy hơi thở sau, con tà trùng với vô số xúc tu huyết quản rất nhỏ đã biến thành một đống tro đen, rơi xuống trên cơ thể vừa trở thành một cái xác trống rỗng của tu sĩ gầy gò kia.
"Yên nghỉ nhé!" Sau khi xác nhận xung quanh không còn khí tức tà ma nữa, Lục Huyền mới đưa mắt nhìn thi thể khô quắt của tán tu đang nằm dưới mặt đất kia, trong mắt ánh lên một tia thương xót.
Ở thời điểm nhận ra điểm bất thường trên người tu sĩ này, hắn đã theo dõi đối phương đi đến tận nơi gã sinh sống. Chờ xác nhận được xung quanh không còn tu sĩ khác bị tập kích ô nhiễm, Lục Huyền lập tức kích phát Đại Nhật Kiếm phù, chỉ một chiêu đã dễ dàng giải quyết xong con tà trùng đang ẩn nấp trong người tu sĩ nọ.
"Đáng tiếc, hắn đã bị tà trùng xâm lấn quá lâu, cả người khô héo, gần như đã trở thành một cái xác biết đi, không thể xoay chuyển được nữa." Hắn âm thầm cảm thán.
"Chỉ có điều, ta thực sự không ngờ kiếm khí bên trong Đại Nhật Kiếm phù lại có tác dụng khắc chế tự nhiên đối với Huyết Ngưng Âm Trùng." Lục Huyền nhìn tấm phù lục màu đỏ đậm như mặt trời chói chang treo cao trên tay mình, khá là hài lòng nói.
Hắn lại sai khiến Đạp Vân Linh Miêu đi dạo một vòng quanh khu đình viện này, mãi cho đến khi xác nhận được không còn khí tức tà ma nữa, mới cấp tốc chạy đến những nơi khác.
…tru.yenyy...
Lục Huyền lặng lẽ bước đi lung tung không có mục đích trên khu quảng trường rộng rãi, cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng.
"Gào gào..." Tiếng gầm gừ trầm thấp của Đạp Vân Linh Miêu liên tục vang lên, Vô Cấu Ngọc đeo trên cổ hắn cũng tỏa ra khí tức lạnh như băng, cảm giác ớn lạnh không ngừng được tăng cường, có cảm giác nó chuẩn bị đóng băng lồng ngực của hắn rồi.
Có rất nhiều tu sĩ đang đi tới đi lui ở trên quảng trường, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả một mực vang lên không dứt bên tai, hết thảy những thứ này đã vẽ lên một bức Tán Tu Chúng Sinh Đồ vô cùng sinh động.
Nhưng sau khi Lục Huyền thi triển đồng thuật, lại thấy hơn chục tu sĩ chứa ánh sáng đỏ như máu trong người đang cố ý hoặc vô ý tiếp cận hắn. Cũng không biết những tu sĩ này đang bị cái gì khống chế, chỉ biết hai mắt bọn họ đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu, lời nói và hành động đều có phần không linh hoạt.