Chương 455: Không Ngờ Ngươi Ẩn Giấu Sâu Đến Thế!
Chương 455: Không Ngờ Ngươi Ẩn Giấu Sâu Đến Thế!
Lão ta tự biết đại nạn của mình đang đến gần, cho nên đã bỏ hết công sức đi thu thập đan dược, linh quả, bí thuật có thể gia tăng tuổi thọ cho mình, rồi trong lúc tình cờ đã đọc được một đoạn giới thiệu có liên quan đến loại linh đào này trong một cuốn điển tịch.
Linh đào này tên là Đa Thọ Bàn Đào, linh thực ngũ phẩm, sau khi ăn vào có thể tùy theo tu vi của tu sĩ mà gia tăng thêm từ năm đến mười năm tuổi thọ cho đối phương.
Đối với người có tuổi thọ không còn được lâu như Ninh Đức Sơn, nó chính là bảo vật vô giá.
Lão ta đã nhận ra nguồn gốc của loại linh đào này ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sự khao khát về tuổi thọ của lão đã vượt xa tình bạn với bà lão gầy gò kia. Vì vậy, lão ta không chút do dự, lựa chọn đánh lén giết chết bà ta.
"Có sáu quả Đa Thọ Bàn Đào này, tuổi thọ của ta sẽ kéo dài thêm được mấy chục năm nữa. Nói không chừng vận khí tốt, có thể nhờ vào nó đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, nghịch thiên cải mệnh." Dường như Ninh Đức Sơn đang trông thấy cảnh tượng tuyệt vời của mình trong tương lai, khóe miệng không kìm được mà bật cười vui vẻ.
Lão ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, rồi vừa cảnh giác quan sát xung quanh vừa nhanh chóng đến gần gốc Đa Thọ Bàn Đào.
"Tuổi thọ của ta..." Ngay khi lão ta sắp chạm vào trái linh đào trắng hồng, cánh tay vươn ra của lão lại không nhịn được mà hơi run rẩy.
"Nhiều linh đào gia tăng tuổi thọ như vậy, Ninh đạo hữu không sợ ăn quá nhiều sẽ không được sống đến lúc thọ hết chết tại nhà sao?" Đột nhiên, một tiếng cười khúc khích vang lên.
"Là ngươi? Đạo hữu Thiên Kiếm Tông, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây." Âm thanh đột ngột vang lên ấy lập tức làm Ninh Đức Sơn lạnh cả sống lưng. Lão vội vàng nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú đang mỉm cười nhìn mình.
"Bí cảnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, gặp được Ninh đạo hữu trong tòa dược viên bỏ hoang này cũng coi như duyên phận." Trên tay Lục Huyền đang cầm một chiếc vỏ kiếm mang phong cách cổ xưa, từ lúc xuất hiện đến giờ, hắn vẫn duy trì khoảng cách với lão giả nham hiểm trước mặt.
"Đúng vậy, ta phát hiện được một gốc cây Đa Thọ Bàn Đào ở đây, trên cây có sáu trái linh đào, không bằng ta và Lục đạo hữu chia đều nhau nhé?" Ninh Đức Sơn dò hỏi.
"Ta không dám chia đều linh đào với Ninh đạo hữu, bằng không... Còn chưa được phân chia linh đào, đã bị phanh thây rồi." Lục Huyền đưa mắt nhìn thi thể bà lão còn nằm trên mặt đất, nói bóng nói gió.
Sắc mặt Ninh Đức Sơn lập tức u ám hơn rất nhiều.
"Xem ra Lục đạo hữu đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, vừa vặn giải quyết luôn nhân quả giữa ta với ngươi, chuyện linh ngư trước đó ta còn nhớ rõ mồn một đây." Lão ta hung hãn đáp.
Lục Huyền đã khiến cho cả Ninh gia của lão tổn thất nặng nề, đồng thời còn tận mắt trông thấy chuyện xấu xa của lão, cho nên không thể giữ hắn lại được.
Từ những tin tức lão ta thu thập được cho biết, tuy Lục Huyền xuất thân từ tông môn tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Hành giới như Thiên Kiếm Tông, nhưng ngày thường, gần như hắn chỉ làm bạn với linh thực linh thú mà thôi. Hắn là một Linh thực sư am hiểu linh thực nhất đạo.
Vì vậy, lão ta có mấy phần tự tin khi chiến đấu với Lục Huyền.
Thêm nữa, linh quả Đa Thọ Bàn Đào là tình thế bắt buộc của lão ta.
Lời còn chưa dứt, một món pháp khí hình thoi đã rít gào, xông về phía Lục Huyền với tốc độ cực nhanh. Pháp khí nọ bay nhanh như chớp, gần như Lục Huyền chưa kịp phản ứng, nó đã đến trước mặt hắn rồi.
Nhưng Lục Huyền vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi, Tử Điện Kiếm kèm theo lôi minh điện hồ trực tiếp đâm vào giữa kiện pháp khí hình thoi kia.
Hiển nhiên Ninh Đức Sơn cũng không tin một kiện pháp khí tam phẩm phổ thông có thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho Lục Huyền, thế nên cánh tay vừa mới khôi phục hơn một nửa của lão đã bốc lên một luồng hắc quang, một lượng lớn huyết nhục trực tiếp bị hòa tan, cánh tay vừa nãy còn thô to đã lập tức teo lại thành một khúc cây già khô héo.
Đồng thời, bàn tay đã hóa thành một cái móng vuốt sắc nhọn đen nhánh, gần như phớt lời khoảng cách giữa nó và Lục Huyền, chỉ trong nháy mắt đã lao đến, nhắm thẳng vào trái tim của hắn.
Lục Huyền không tránh né, mà dứt khoát nghênh đón chính diện, chỉ thấy cánh tay hắn nổi lên màu xanh ngọc trong suốt như pha lê, hắn khoanh hai tay lại, trực tiếp che chắn trước ngực mình.
Có một tiếng rồng ngâm yếu ớt loáng thoáng truyền đến, chỉ trong chớp mắt những mảnh lân phiến dài nhỏ đã xuất hiện ngay phía trước cánh tay hắn.
Xương cốt như ngọc lưu ly, cộng thêm cánh tay bán long hóa trong một thoáng ngắn ngủi, Lục Huyền đã chặn được bí thuật Tỏa Tâm Trảo của Ninh Đức Sơn mà không hề hấn gì.
Ninh Đức Sơn vô cùng kinh hãi, mặc dù tinh huyết toàn thân lão còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hơn nữa liên tục sử dụng bí thuật Tỏa Tâm Trảo cũng để lại gánh nặng cực kỳ lớn cho thân thể, nhưng ngay cả bí thuật yếu đi một chút, nó cũng không phải là thứ một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ có thể dễ dàng ngăn cản được như vậy!
"Không ngờ ngươi ẩn giấu sâu đến thế!" Ninh Đức Sơn kinh hô thành tiếng.
Nhục thân mạnh mẽ như vậy, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ, không phải ai cũng có thể làm được.
Ninh Đức Sơn quyết định thật nhanh, lão bất chấp mấy trái linh quả Đa Thọ Bàn Đào vốn rất hấp dẫn mình, để lập tức quay người bỏ chạy thật nhanh ra ngoài dược viên. Nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, chưa nói đến chuyện lão có thể nuốt được linh đào để gia tăng tuổi thọ cho mình hay không, chỉ sợ cái mạng nhỏ này còn khó mà giữ lại được, không bằng cứ trốn thoát trước, sau đó lại tìm cơ hội cướp linh quả Đa Thọ Bàn Đào từ trong tay Lục Huyền.
Lục Huyền đã bộc lộ một phần thực lực của mình ở trước mặt lão ta, thì đương nhiên sẽ không để lão ta rời đi dễ dàng như vậy.
Trong vùng hư không cách Ninh Đức Sơn chừng mười trượng, đột nhiên xuất hiện một vết nứt rộng lớn, một con ngươi màu xám trắng chui ra từ trong vết nứt kia, đối diện với ánh mắt của lão giả nham hiểm nọ.
Trong phút chốc, Ninh Đức Sơn lại có cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới huyễn thuật, lạc vào tầng tầng ảo ảnh.
Trong lòng lão biết có chuyện không ổn rồi, vội vàng bảo vệ tâm thần, giữ vững tinh khí thần trong cơ thể, không để nội tình tiêu hao [1], đồng thời hung hăng cắn vào đầu lưỡi của chính mình một cái.
-----------------
[1] : nguyên văn trong chuyện là 抱元守一 – bão nguyên thủ nhất.
Bão nguyên thủ nhất là một trong những phương thuật tu luyện của đạo gia, nó không chú trọng tới luyện hình mà chú trọng tới luyện thần, thông qua nó, có thể loại bỏ tạp niệm trong lòng, duy trì tâm thần thanh tĩnh. Có thể hiểu là giữ vững tinh khí thần trong cơ thể con người, không để nội tình tiêu hao, cũng không để nó phát tán ra bên ngoài, trường kỳ ở lại bên trong cơ thể, phối hợp hài hòa, dung nhập làm một với thân thể. Tu tập thuật này có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí là trường sinh lâu đời...