Chương 46: Vô Tham Đạo!
Chương 46: Vô Tham Đạo!
"Vậy ta muốn mua một trăm linh chủng Linh Huỳnh Thảo, cùng với hai mươi linh chủng Huyết Ngọc Tham."
Trong hai loại linh chủng thành thục, chỉ có Linh Huỳnh Thảo mang đến cho hắn tu vi ban thưởng, nên hắn cũng muốn chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Bề ngoài hắn biểu hiện ra là bản thân đã từ bỏ tu luyện, chỉ muốn trở thành một Linh thực sư chuyên tâm làm ruộng, nhưng trên thực tế, hắn vẫn khao khát có được lực lượng mạnh mẽ hơn.
Xét cho cùng, tại Tu Hành giới thực lực vi tôn này, chỉ có thực lực của chính mình đủ mạnh, mới có thể đảm bảo sự an toàn và tự do cho bản thân.
Linh thạch vừa mới vào tay chưa kịp ấm đã chuồn ra ngoài. Lục Huyền cầm linh chủng, trong lòng không khỏi cảm thán một phen.
Trở lại đình viện mới, hắn lập tức điều khiển trận bàn mở trận pháp ra, lại đi một mạch tới mảnh linh điền ở sân sau.
Từ lời giải thích của Hà quản sự, hắn biết được linh chủng Huyết Ngọc Tham thường được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt, sau khi nhận được nó thì phải trồng mau, bằng không sinh cơ bên trong sẽ nhanh chóng xói mòn.
Việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức lấy một chiếc hộp ngọc dài dẹt, gỡ một tấm phù chú thật nhỏ ở phía trên xuống. Mở hộp ngọc ra, hai mươi mầm mống màu đỏ tươi như ngọc lập tức xuất hiện trước mắt, trên bề mặt của mỗi một hạt linh chủng này đều bốc lên một tầng sương mù màu đỏ nhạt, mang đến cho người ta một chút cảm giác lạnh lẽo mơ hồ.
Đây cũng là một biện pháp làm chậm lại quá trình tiêu hao sinh cơ bên trong linh chủng Huyết Ngọc Tham.
Lục Huyền cẩn thận lấy linh chủng ra khỏi hộp ngọc, lại nhanh chóng vận chuyển linh lực, được Địa Dẫn Thuật dẫn dắt, phía trên mảnh linh điền trước mắt lập tức xuất hiện những vết nứt nho nhỏ.
"Huyết Ngọc Tham, linh thực nhất phẩm, sau khi trưởng thành có thể dùng làm tài liệu chính của phần lớn đan dược khí huyết phẩm cấp thấp."
"Sau khi gieo trồng, cả linh chủng lẫn linh tham đều không thành thật, chúng sẽ thong thả di động tự do bên trong linh nhưỡng, nếu cảm nhận được đồng loại, đám này còn biết hấp dẫn lẫn nhau, nếu bám vào nhau thời gian quá dài, chúng sẽ cướp đi sức sống của nhau mãi cho đến khi một trong số chúng khô héo mới thôi."
Lục Huyền tập trung chú ý nhìn xuống, lập tức tìm hiểu được mọi tin tức chi tiết về Huyết Ngọc Tham.
"Huyết Ngọc Tham này có chút không tuân thủ tham đạo à nha..." Hắn không khỏi cảm thán nói.
(Con người xấu xa với đồng loại bị mắng là vô nhân đạo, thì nhân sâm - nhân tham - xấu xa với đồng loại sẽ bị mắng là vô tham đạo.)
Ở thời điểm hắn rời khỏi Bách Thảo Đường, Hà quản sự có cẩn thận dặn dò, khi bồi dưỡng Huyết Ngọc Tham, hãy cố gắng tách chúng ra phạm vi xa một chút, không thể để chúng quấn vào nhau, kẻo sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng của nhau.
Mãi tới khi gieo trồng Huyết Ngọc Tham rồi, hắn mới biết được nguyên nhân cụ thể.
Linh chủng hay là linh tham đều có thể di chuyển chầm chậm trong linh điền, nếu trồng ở khoảng cách quá gần, chúng sẽ bị đồng loại hấp dẫn, trải qua thời gian dài bám chặt vào nhau, một bên sẽ cướp đoạt sinh cơ của đối phương, mãi cho đến khi phân ra thắng bại, kẻ thua sẽ héo rũ.
Đương nhiên, Linh thực sư bình thường sẽ không cho phép tình huống cực đoan như vậy xảy ra, chỉ cần bọn họ cảm nhận được mấy cái rễ linh tham quấn quýt vào nhau, là lập tức dùng biện pháp tách chúng ra ngay.
"Bị hấp dẫn lẫn nhau, sau đó chàng chàng thiếp thiếp quấn quýt, rồi hút sinh cơ của đối phương, mãi cho đến hai ta xa cách."
"Chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác hai đứa này giống như một đôi tình nhân vậy, mà ta lại là kẻ gian ác, không nể tình trực tiếp đi chia rẽ chúng nó."
Lục Huyền không khỏi cảm thán một câu.
Cũng may, thứ khác thì hắn không có nhiều, nhưng thời gian là nhiều nhất, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình trạng hai cây Huyết Ngọc Tham chạm mặt nhau.
"Hẳn là Huyết Ngọc Tham này sẽ không phân chia đực – cái chứ?” Hắn lắc đầu, lập tức ném hình ảnh Huyết Ngọc Tham quấn quýt lấy nhau trong đầu ra ngoài.
Sau khi trồng xong xuôi hai mươi hạt linh chủng Huyết Ngọc Tham, Lục Huyền lại thi triển Linh Vũ Thuật làm ẩm chúng, những sợi linh vũ li ti rót vào trong linh nhưỡng, bị những hạt linh chủng có màu huyết hồng như ngọc thạch kia tham lam hấp thu.
Tiếp đó, hắn lại gieo thêm một trăm hạt giống Linh Huỳnh Thảo khô héo như lá trà, đồng thời cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng bằng Linh Vũ Thuật.
Linh điền mới này lớn gấp mười lần trước kia, sau khi trồng một trăm hạt giống Linh Huỳnh Thảo và hai mươi viên mầm mống Huyết Ngọc Tham xong, vẫn còn trống ra gần một nửa diện tích.
Lục Huyền dự định sẽ dùng chỗ đó để trồng Xích Vân Tùng, Ám Tủy Chi cùng với Kiếm Thảo. Nếu như phát hiện linh chủng tốt khác, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để thu mua và gieo trồng.
"Còn khu linh tuyền này, phải tận dụng như thế nào mới là tốt nhất đây?" Làm việc xong xuôi, Lục Huyền lại đưa mắt nhìn khu linh tuyền với mực nước nông nông ở bên trong linh điền, cả người trực tiếp lâm vào trầm tư.