Chương 478: Hình Ảnh Đó Quá Đẹp, Ta Không Dám Nghĩ Đến!
Chương 478: Hình Ảnh Đó Quá Đẹp, Ta Không Dám Nghĩ Đến!
"Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, các ngươi còn nhớ linh quả linh nhưỡng và cả thịt yêu thú nướng của ta không?" Lục Huyền cười cười nhìn hai con linh thú nọ, lập tức hỏi dò.
"Kíu kíu!" Huyền Thiên Bạch Loan hưng phấn kêu to, rồi không ngừng gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ mình có nhớ.
Con Viên Hầu tinh xảo kia cũng chui ra từ sau lưng nó, đôi con ngươi màu hỏa hồng trong suốt chớp chớp, cũng khẽ gật đầu một cái rồi lập tức lùi về phía sau cánh chim Loan Điểu.
Sau khi Lục Huyền rời đi, thỉnh thoảng hai con linh thú này lại đến sơn phong nơi Lục Huyền ở, cũng vì chúng nó rất nhớ những bữa tiệc linh quả hắn thường tổ chức ở đây.
Phải biết rằng, tuy tu sĩ chuyên môn nuôi dưỡng chúng ở bên trong tông môn, cũng rất tận tâm tận lực, nhưng linh quả bọn họ cung cấp cho chúng, bao nhiêu năm qua vẫn không hề thay đổi, ăn mười năm như một ngày khiến mỗi lần chúng nó ăn vào đều cảm thấy như đang nhai sáp, không còn nếm ra mùi vị gì nữa.
Mà ở chỗ Lục Huyền, có linh quả chất lượng cao, lại có những phương thức kết hợp vô cùng phong phú, không chỉ có Bách Quả Linh Tương với hương vị độc đáo, còn có cả thịt yêu thú được chế biến bằng nhiều phương pháp nấu nướng khác nhau, cùng với các món ăn vặt đặc biệt, đã khiến chúng nó cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ăn ngon.
Đối với Lục Huyền, chúng không chỉ vui vẻ khi ở cùng hắn, thậm chí còn hình thành nên một loại phụ thuộc trên trình độ nhất định nào đó rồi.
"Nào nào, cứ nếm thử linh quả băng hỏa nhị trùng thiên lót bụng cái đã." Lục Huyền vung tay lên, một lượng lớn Liệt Diễm Quả và Băng La Quả nhanh chóng bay ra khỏi túi trữ vật của hắn, trực tiếp chất thành một ngọn núi nhỏ linh quả.
Sau đó, hắn lại rót từng chén Bách Quả Linh Tương cho hai con linh thú hộ tông và linh thú nhà mình cùng thưởng thức.
"Nếm thử món đặc sản ta mang về từ nơi khác đi, Không Minh Linh Ngư xông khói bằng phương pháp đặc biệt." Bữa tiệc còn chưa hết, hắn lập tức móc một cái hộp ngọc đẹp đẽ, bên trong chứa Không Minh Linh Ngư đã được xử lý bằng nhiều phương thức khác nhau. Có một vài con được xông khói bằng loại linh mộc nào đó, tỏa ra hương thơm đậm đà khiến người ta thèm đến chảy nước miếng.
"Đợi một chút, ta đi nướng vài con tươi." Thịt cá Không Minh Linh Ngư được đông lạnh bằng Bách Niên Hàn Băng, nên chất lượng thịt không hề bị ảnh hưởng, lúc lấy ra vẫn còn tươi mới như vừa mổ xong, cực kỳ ngon ngọt.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã cầm linh ngư nướng đến, chia đều thành nhiều khúc,rồi đặt từng khúc tới trước mặt đám linh thú đang háo hức kia.
Bản thân linh ngư đã có hương vị vô cùng thơm ngon, còn chứa đựng linh lực phong phú, sau khi được Lục Huyền nướng với nhiều loại gia vị khác nhau thì độ ngon của nó càng cao hơn một cấp bậc.
Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Bạch Loan, và đám linh thú Lục Huyền nuôi đều nháo nhào càn quét bữa tiệc, thỏa thích hưởng thụ đồ ăn ngon.
"Ăn thêm một ít Mê Tiên Đào cho đỡ ngấy, dù loại linh quả này ngon cực kỳ, nhưng không thể ăn quá nhiều." Lục Huyền lại lấy vài quả Mê Tiên Đào màu trắng hồng ra, bổ thành miếng nhỏ, đưa cho Loan Điểu, Viên Hầu và nhóm linh thú khác.
Trước đó, bên trong mớ thông tin liên quan đến Mê Tiên Đào hắn nhận được có nói, ăn quá nhiều linh đào có thể tăng cường mị lực cho người ăn, cộng thêm chướng khí trong quá trình bồi dưỡng còn có thể ảnh hưởng đến tình dục.
Lục Huyền sợ nếu lấy quá nhiều Mê Tiên Đào ra, sẽ khiến cho mấy con linh thú này nổ tung bộ giáp bên ngoài và cánh chim mất. Vừa nghĩ tới cục diện đám linh thú chiến đấu loạn xạ với nhau, là Lục Huyền không nhịn được lại khẽ rùng mình một cái, vội vàng xua đuổi hình ảnh đó ra khỏi đầu.
"Hình ảnh đó quá đẹp, ta không dám nghĩ đến." Hắn có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám linh thú đang ăn linh quả trước mặt mình, rất sợ tình hình sẽ vượt quá tầm kiểm soát. Cũng may số lượng linh đào không nhiều lắm, chúng linh thú chỉ cảm nhận được vị ngon của linh quả mà thôi, không nảy sinh suy nghĩ gì khác.
Sau khi ăn linh đào xong và hoàn toàn không có tình huống bất thường xảy ra, Lục Huyền mới hoàn toàn yên tâm lại.
"Ngày thường hai vị đạo hữu có thể ra khỏi tông môn không?" Cơm nước no nê, Lục Huyền giả vờ vô ý hỏi.
"Có thể đi ra, nhưng khoảng cách có hạn, hơn nữa không thể quá lâu." Loan Điểu thanh thúy kêu to, truyền đạt một ý niệm tới Lục Huyền.
"Có khả năng qua năm sau ta có chuyện cần hai vị hỗ trợ, đến lúc đó mong hai vị hết sức giúp đỡ." Lục Huyền trịnh trọng nói.
Bắt người tay ngắn, cắn ngươi miệng mềm. Hai con linh thú được Lục Huyền cho ăn nhiều đồ ngon như vậy, thì dựa trên cơ sở này, bọn chúng đã thành lập nên tình cảm hữu nghị sâu sắc với hắn rồi, nên vừa thấy Lục Huyền hỏi thăm như vậy, chúng lập tức gật đầu thật mạnh, đồng ý ngay.
Dường như Bạch Ngọc Kình Thiên Viên cảm nhận được trong lời ướm hỏi của Lục Huyền có ẩn chứa yêu cầu đánh nhau, trong ánh mắt ngại ngùng vốn có lập tức xuất hiện một tia hưng phấn mịt mờ, nó chỉ về sau đầu, ý bảo đến lúc đó Lục Huyền có thể kích phát sợi lông tơ mà nó tặng, là nó sẽ xuất hiện ngay.
Cách đây rất lâu, tiểu Viên Hầu đã tặng Lục Huyền một sợi lông tơ trắng nõn, cũng nói rõ với hắn, chỉ cần dùng linh lực kích phát sợi lông tơ kia là trong một phạm vi nhất định, nó sẽ chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
Nhận được lời hứa hẹn của hai bạn nhỏ, Lục Huyền càng nắm chắc hơn về chuyện giết ngược tu sĩ đứng sau Thánh Anh Quả Tử Chu kia.
Đánh chén xong toàn bộ linh quả linh ngư, cái bụng của Loan Điểu và Viên Hầu còn hơi căng ra, thì càng không cần phải nói đến con chim mập Phong Chuẩn, hai chân nó đã giơ thẳng lên trời, cái bụng tròn trịa giống như một ngọn đồi nhỏ từ lâu rồi.
"Kíu kíu!" Loan Điểu trắng tinh phát ra một tiếng kêu to trong trẻo, trong con ngươi với hai màu trắng đen rõ ràng tràn đầy vẻ lưu luyến, không nỡ rời đi.
"Trở về thôi, về đi. Nếu không về, sư huynh nuôi dưỡng các ngươi sẽ lo lắng đó. Ta còn ở bên trong tông môn lâu lắm, về sau nếu muốn thay đổi khẩu vị, các ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào." Lục Huyền mỉm cười vẫy tay với Loan Điểu và tiểu Viên Hầu.
Nghe được lời hứa hẹn của hắn, lúc này, Huyền Thiên Loan Điểu và Bạch Ngọc Kình Thiên Viên mới hoàn toàn yên tâm, một con trực tiếp biến mất trong động phủ của Lục Huyền, một con lại hóa thành một luồng bạch quang, dùng bạo lực xông qua trận pháp.
Lục Huyền trở lại trong viện, thu dọn gọn gàng mọi thứ, rồi mặc kệ đám nhóc con đang nằm la liệt trên mặt đất với đủ loại tư thế kia.
… apptruyenpro ...
Chuyện hai con linh thú đến thăm chỉ là một khúc nhạc dạo, sau đó, Lục Huyền lại tiếp tục cuộc sống của một Linh thực sư giản dị và bình yên, quẩn quanh với quá trình đào tạo linh thực, nuôi dưỡng linh thú, thỉnh thoảng lại mở quầng sáng để hưởng thụ phần thưởng không hề biết trước mà bản thân vẫn luôn chờ mong ngóng đợi, cũng như được hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi thu hoạch các loại bảo vật hiếm có kia.
【Thu hoạch một gốc Tàng Nguyên Thảo tam phẩm, nhận được bảo vật Nạp Linh Thảo Châu tam phẩm.】
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, một viên linh châu màu xanh lục đã xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Huyền.