Chương 480: Độc Trùng Biến Dị!
Chương 480: Độc Trùng Biến Dị!
"Độc trùng biến dị..." Lục Huyền tự lẩm bẩm.
"Sao, sư đệ có hứng thú với nó à?"
"Thật không dám giấu giếm sư huynh, ta có hứng thú nồng đậm với các loại linh thú linh trùng." Lục Huyền thành thật trả lời.
"Vậy để ta dẫn sư đệ đi xem một chút, nói không chừng Lục sư đệ có duyên với con độc trùng kia."
Con ngươi với hai màu đen trắng trong mắt Cát Phác chợt sáng lên, ngay sau đó, Lục Huyền đã bước vào một vùng không gian hỗn độn chỉ có hai màu trắng đen.
Rất nhanh, hai người bọn họ đã xuất hiện trong một khu sơn cốc. Sự xuất hiện bất ngờ này đã gây ra phản ứng dữ dội. Các loại côn trùng đều phát ra tiếng kêu rít quái dị, tạo thành một bản giao hưởng lạ thường, một mực vang lên không dứt bên tai.
Trong lòng Lục Huyền cảm nhận được gì đó, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy tu sĩ mặc áo bào đen xuất hiện trước mặt mình và Cát Phác.
Vẻ mặt tu sĩ này rất hiền lành, có cảm giác bộ hắc bào trên người gã được dệt từ vô số những con hắc trùng dài mảnh, một con hắc trùng rơi ra từ tay áo, nhanh chóng chui vào trong sơn cốc, âm thanh côn trùng kêu vang liên tục đã nhanh chóng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Chủng Cảnh Sơn nhìn thấy hai người Lục Huyền, khóe miệng khẽ nhếch, gã gật gật đầu nhưng động tác lại có chút cứng ngắc.
"Chủng sư đệ, hôm nay ta dẫn Lục sư đệ tới thăm trùng cốc của sư đệ."
"Ừm, cứ tự nhiên." Chủng Cảnh Sơn để lại vài lời, cho phép Lục Huyền tự do đi lại bên trong trùng cốc.
Trở lại chốn cũ, trong lòng Lục Huyền vô cùng bùi ngùi, hắn đi đến phía trước dãy trùng thất mà bản thân từng quen thuộc, mở một phòng trong đó ra, ánh đao đột ngột lóe lên trong bóng tối.
"Làm sao, ngay cả ta cũng không nhận ra à?" Lục Huyền cười khẽ, rồi trực tiếp dùng bàn tay nắm lấy đao quang, bóp nó thành nát bấy.
Một con bọ ngựa khổng lồ dài hơn nửa trượng lặng lẽ bước ra khỏi bóng tối. Con bọ ngựa này có đôi chân trước như hai thanh đại đao răng cưa lởm chởm, bề mặt lóe lên một mảnh quang mang tối tăm u ám. Đôi mắt kép nhô cao trên đỉnh đầu nó chăm chú quan sát Lục Huyền, hai chân trước vốn đang giơ lên không trung bỗng nhiên lại hạ xuống, động tác cực kỳ thoải mái, sau đó lại lùi về trong bóng tối.
"Con Yêu Đao Hắc Lang này, cả về tốc độ xuất thủ lẫn thời cơ và độ chính xác đều được đề thăng hơn trước đây rất nhiều. Đoán chừng nó chỉ cần hạ một đao, thì pháp khí tam phẩm bình thường cũng bị cắt đứt ngay lập tức." Lục Huyền cảm khái một câu, rồi tiếp tục đi tới gian trùng thất tiếp theo.
Linh trí của bầy nhị phẩm Âm Hỏa Nghĩ không cao lắm, nên chúng không còn nhiều ấn tượng về Lục Huyền, người đã từng cho chúng ăn vài năm trước, chỉ giữ lại các quy tắc biến hình mà hồi đó Lục Huyền đã thiết lập cho chúng nó.
Ngoài ra, hắn còn tiện thể chạy đi quan sát mấy con Ngưng Ngọc Thù nõn nà như bạch ngọc, Thất Tinh Lưu Ly Trùng vẫn đang nỗ lực sản xuất Lưu Ly Sa. Đến cuối cùng, mới đi cùng Chủng Cảnh Sơn và Cát Phác đến gian trùng thất nuôi dưỡng Bách Độc Phệ Tâm Trùng.
Trong trùng thất có năm con độc trùng, hai lớn và ba nhỏ, hai con lớn cách xa nhau, ba con nhỏ ở cùng nhau.
Về ba con ấu trùng, Lục Huyền nhìn thoáng qua đã nhìn thấy con gọi là dị chủng độc trùng kia rồi, bởi vì so sánh với đám anh chị em của nó thì kích thước của con này nhỏ hơn đáng kể, tinh thần ủ rũ, không hoạt động sôi nổi bằng hai con ấu trùng còn lại.
Ở thời điểm Lục Huyền đang quan sát, Chủng Cảnh Sơn lập tức lấy ba con thiềm thừ màu xanh lục từ trong một cái túi vải màu đen tới. Thiềm thừ to bằng cái chậu rửa mặt, vừa lộ diện đã phun nọc độc xanh ngắt về phía ba người.
Chủng Cảnh Sơn vung tay lên, ba con thiềm thừ rơi thẳng xuống trước mặt ba con ấu trùng Bách Độc Phệ Tâm Trùng kia. Trên cơ thể ấu trùng mọc lên những cục màu xanh lá cây lớn lớn nhỏ nhỏ khác nhau, dịch mủ màu xanh bắn ra từ bên trong cục u, con nào con nấy đều tự dùng dịch mủ kia bao bọc lấy một con thiềm thừ.
Thiềm thừ ra sức vùng vẫy dưới dịch mủ, nhưng do phẩm cấp chênh lệch quá lớn nên quá trình vùng vẫy này gần như không có hiệu quả, chỉ có thể từ từ bị dịch mủ màu xanh kia phân hủy và hòa tan.
Ba con ấu trùng hưng phấn xông về phía dịch mủ xanh ẩn chứa tinh hoa độc tố của thiềm thừ. Miệng mũi hút thật mạnh, chỉ trong nháy mắt, dịch mủ xanh kia đã tiến vào trong cơ thể ấu trùng, không thừa lại một giọt nào. Có hai con ấu trùng, sau khi nuốt dịch mủ màu xanh, trên người lập tức bốc lên một mảnh khói độc màu xanh lá, khói độc càng ngày càng nồng đậm, chờ đến lúc tiêu hóa hoàn toàn, bề mặt thân thể ấu trùng càng thêm rạng rỡ hơn.
Còn con ấu trùng kia, không lâu sau khi vừa mới nuốt mủ xanh vào bụng, mọi thứ dường như vẫn tương đối bình thường. Nhưng theo thời gian trôi qua, nó lại từ từ phát sinh thay đổi. Khói độc từ trong cơ thể nó tuôn ra, nhanh chóng phát tán đi bốn phía, lộ ra vẻ hỗn loạn cực kỳ, thậm chí trên bề mặt thân thể của nó còn xuất hiện những đốm màu xanh lét, có mủ tanh hôi chảy ra từ bên trong.
"Lại thế nữa." Chủng Cảnh Sơn khẽ thở một hơi dài, rồi lập tức di chuyển con ấu trùng có phản ứng dị thường kia tới trước mặt mình, và quen tay hay chuyện, nhanh chóng lấy một tấm phù lục bạch ngọc từ trong túi trữ vật ra.
Gã dùng linh lực kích phát, trên phù lục lập tức tỏa ra một mảnh bạch quang thánh khiết, rơi xuống thân thể con ấu trùng Bách Độc Phệ Tâm Trùng có trạng thái khác thườngnọ , cố gắng hết sức để duy trì sinh cơ cho nó.
"Chính là con ấu trùng này, một khi ăn phải các loại độc trùng độc quả, nó sẽ sinh ra các loại phản ứng bất lợi cho thân thể, thường xuyên đến bên bờ vực sinh tử. Theo ta được biết, trước đây Chủng sư đệ đã dùng phương pháp tương tự để giải quyết vấn đề ấu trùng, nhưng có lẽ Lục sư đệ cũng nhìn ra được, đây không phải là giải pháp lâu dài, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh cho ấu trùng, mà không thể trợ giúp nó trưởng thành thật tốt được." Cát Phác ở bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Lục Huyền gật đầu tán thành, bày tỏ đúng là như thế. Những đốm xanh trên bề mặt thân thể ấu trùng đang dần dần biến mất, nhưng tác dụng phụ sau khi nuốt thiềm thừ vẫn còn tồn tại. Nó nằm im không nhúc nhích trong trùng thất, dáng dấp lao lực uể oải kiệt quệ.
Lục Huyền nhìn dáng vẻ như vậy của ấu trùng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
"Bách Độc Phệ Tâm Trùng là yêu trùng tứ phẩm, con ấu trùng này càng là dị chủng độc trùng, nếu có thể nuôi sống nó, chắc chắn là thực lực không thể khinh thường. Sau khi cho ăn xong, ta có thể hiểu rõ trạng thái linh thú như lòng bàn tay, có lẽ sẽ tìm ra phương pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề của ấu trùng này." Lục Huyền nghĩ thầm trong lòng.
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này khả thi, hắn lập tức hỏi Chủng Cảnh Sơn ở bên cạnh: "Chủng sư huynh, ta có chút hứng thú với con ấu trùng này, muốn nghiên cứu kết hợp và luyện chế các loại độc tố, tiến hành những thí nghiệm có liên quan. Nếu sư huynh đã không còn biện pháp với nó, không bằng hãy ra cái giá và chuyển nhượng nó lại cho ta?"
Hắn thử thăm dò thanh niên áo bào đen kia.