Chương 488: Nắm Giữ Thi Diễm Độc!
Chương 488: Nắm Giữ Thi Diễm Độc!
Sau khi giải quyết xong vấn đề Sất Âm Thú cắn nuốt đồng loại, ba người đi đến một gian nhà đá cổ trống trải. Xung quanh vang lên tiếng gào thét của đủ các loại kỳ cầm dị thú, cả ba cùng nhau thảo luận những điều tâm đắc trên ngự thú nhất đạo.
Tu sĩ vạm vỡ đã thấm nhuần lĩnh vực này đến hàng trăm năm, kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng rãi, thông tin tư liệu về các loại dị thú hoàn toàn có thể tuôn ra mượt mà như hạ bút thành văn.
Mặc dù Lục Huyền không có nhiều kinh nghiệm trên phương diện nuôi dưỡng linh thú, nhưng đối với mỗi một chủng linh thú hắn đang nuôi dưỡng thì trình độ hiểu biết về mặt lý luận của hắn lại đạt tới cực hạn luôn rồi.
Đã vậy, hắn lại còn chăm chỉ nghiên cứu rất nhiều loại điển tịch có liên quan bên trong Tàng Kinh các, coi như trong lòng cũng tích lũy được một lượng lớn kiến thức lý thuyết, thỉnh thoảng nói một câu cũng làm cho linh quang trong đầu Chung Hạo chợt hiện, khiến gã vỗ tay kinh ngạc không thôi.
Một người hiểu biết rộng, một kẻ nghiên cứu sâu, mỗi người đều học được rất nhiều thứ từ cuộc trao đổi.
Thảo luận gần hai giờ, lúc này Lục Huyền mới chào tạm biệt Chung Hạo và Liễu Tố, lên đường trở về trong động phủ của mình.
Hắn đi tới bên cạnh một khúc gỗ khô héo tầm thường vẫn một mực bị cắm bên trong linh nhưỡng, phần lớn lộ ra ngoài, xung quanh đều là vết cháy, những vết cháy kia còn xâu chuỗi với nhau, nhìn giống như những tia sét.
Linh lực trong người Lục Huyền dâng trào, Sất Lôi Thạch lập tức bay lên khoảng không phía trên Lạc Lôi Mộc khô héo. Sau đó, hắn tiện tay bố trí một cái cấm chế nhỏ, để Sất Lôi Thạch đứng yên trong tầng trời thấp.
Dường như Lạc Lôi Mộc phía dưới đã bị lôi điện chi lực bên trong khối linh khoáng kia hấp dẫn, những bộ phận bị cháy sém đều truyền ra tiếng kêu xèo xèo, nhẹ nhàng rung động, loại sinh cơ đặc thù vẫn được thai nghén bên trong cây trực tiếp bộc phát ra, mạnh mẽ vô cùng.
Bị một luồng khí tức không rõ lôi kéo, lôi quang trên Sất Lôi Thạch lóe sáng cực nhanh, một tia sét nhỏ trực tiếp đánh thẳng vào chính giữa Lạc Lôi Mộc. Tia sấm sét kia nhanh chóng phân hóa, rồi chà sát từ trên xuống dưới, khiến từng tia bạch quang li ti nhanh chóng xuất hiện trên khúc gỗ cháy đen trong linh điền.
Dựa vào tâm niệm cảm nhận, Lục Huyền lập tức nhận ra khúc gỗ cháy sém vẫn bị bỏ lại trong linh điền, giờ đã bùng lên sinh cơ nồng đậm trước nay chưa từng có, nó đang thỏa thích hưởng thụ uy lực của lôi đình.
Sau khi bồi dưỡng Lạc Lôi Mộc tứ phẩm xong, Lục Huyền lại tiếp tục đi dò xét rất nhiều linh thực bên trong linh điền.
Mỗi khi cảm nhận được gốc linh thực nào vừa phát sinh nhu cầu, hắn sẽ lập tức đáp ứng chúng, cố gắng hết sức để chúng phát triển khỏe mạnh.
Trong linh điền, Tinh Quang Kiếm Thảo và Phong Lôi Kiếm Thảo được mang về từ Không Minh Đảo đều đã bước vào giai đoạn thành thục.
Uẩn Linh Tùng lấy được từ Lãng Nguyệt phúc địa – loại linh thực được gieo trồng trước đó khá lâu - cũng theo sát phía sau, hẳn là không bao lâu nữa, chúng nó sẽ hoàn toàn thành thục.
Mỗi khi Lục Huyền đến gần, tiếng tùng reo sẽ vang lên liên miên không dứt, dường như chúng đang nhiệt liệt chào đón hắn tới đây.
Mấy gốc này không được hắn mang theo đi Không Linh Đảo, đã bị mắc kẹt trong linh điền suốt đoạn thời gian qua, sau khi được Lục Huyền dùng linh thức kết nối bồi dưỡng, tâm trạng của chúng đã trở nên vui sướng hơn nhiều, thậm chí còn bộc phát từ bên trong thân cây, nhẹ nhàng lan tỏa ra ngoài.
Lục Huyền trở lại trong viện, một con côn trùng có hình dáng dữ tợn, bề ngoài gồ ghề nhanh chóng lao ra nghênh đón, nó bò rất nhanh, trên người tràn ngập khói độc.
"Dừng, dừng lại ngay!" Lục Huyền cấp tốc ra lệnh cho con dị chủng Bách Độc Phệ Tâm Trùng này dừng lại. Nhưng Phệ Tâm Trùng cứ vòng tới vòng lui quanh hai chân hắn, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vòng khói độc xung quanh Lục Huyền.
"Con trùng xấu xa này." Lục Huyền cười mắng một tiếng, trong lòng cũng biết rõ đây là thiên phú của chính nó, nên không hề để bụng. Hắn bước qua vòng khói độc, lại lấy một viên Thi Diễm Đan từ trong túi trữ vật ra.
Phệ Tâm Trùng trông thấy viên Thi Diễm Đan màu trắng bệch kia, lập tức hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, khói độc trên người càng thêm nồng đậm. Nó một ngụm nuốt chửng luôn viên đan độc, chẳng bao lâu sau trên đầu đã xuất hiện những đường hoa văn màu xám trắng, ẩn chứa khí tức chết chóc kinh người. Chuỗi hoa văn nọ lan tràn cực nhanh, một lúc sau đã bò dọc khắp các bộ phận trên cơ thể con dị trùng rồi.
Tất cả những đường hoa văn màu xám trắng ấy còn trực tiếp ngưng tụ thành một đóa hỏa diễm màu xám trắng, dường như muốn đốt cháy con Phệ Tâm Trùng đang run rẩy kia thành tro đen.
Từng có kinh nghiệm cho ăn Thi Diễm Đan trước đó, Lục Huyền nhanh chóng cầm Bách Niên Băng Phách đã chuẩn bị sẵn tới, kề sát vào người ấu trùng. Bách Niên Băng Phách tỏa ra luồng khí vô cùng rét lạnh, trực tiếp bao phủ bên ngoài thân thể ấu trùng bằng một lớp băng sương hơi mỏng. Khi băng sương dần dần thẩm thấu, luồng hỏa diễm màu xám trắng nọ cũng từ từ tiêu tan.
Lục Huyền thấy vậy, lại phân một luồng Thanh Mộc Nguyên Khí từ trong đan điền tới, để khôi phục sức sống cho ấu trùng.
Ấu trùng đã trở lại bình thường, nó há miệng ra ngoài sân, phun một luồng khói độc màu xám trắng như mũi tên nhọn đâm thẳng xuống một tảng đá. Khói độc ngấm vào trong đá, chỉ mấy hơi thở sau, bề mặt tảng đá màu xám đen đã biến thành màu xám trắng, một cơn gió thổi qua, tảng đá vốn cứng rắn ban đầu đã trực tiếp hóa thành vô số bột mịn bay tứ tung trong viện.
"Không hổ danh Ách Nan Độc Thể, năng lực luyện hóa hấp thu độc tố mạnh như vậy, chỉ mới nuốt hai viên Thi Diễm Đan đã có uy lực không nhỏ rồi." Lục Huyền không khỏi cảm khái một câu, hắn rất vui mừng vì con dị chủng Phệ Tâm ấu trùng kia đã làm chủ được một loại độc tố.
Sau khi cho Phệ Tâm Trùng ăn xong, Lục Huyền lại đi vào trong nhà. Khi xác nhận toàn bộ trận pháp cấm chế bên trong động phủ đều đang khởi động, hắn mới cẩn thận lấy hai con ngươi tà dị ra khỏi Thao Trùng Nang.
Con ngươi kia không ngừng chuyển động xoay tròn, hệt như vẫn còn sống. Ở phần rìa của con ngươi này còn có rất nhiều xúc tu gần như trong suốt, đang đung đưa lơ lửng trên không trung.
Đây chính là con ngươi được ngắt trên thân Bách Đồng Quỷ Mộc thành thục. Lục Huyền đã phong ấn thân cây già nua kia thật cẩn thận, rồi cất nó vào trong Thao Trùng Nang.
Hai mắt hắn mở to, trên bề mặt con ngươi lập tức xuất hiện một tầng linh quang tối tăm, từ từ dẫn dắt một con ngươi tà dị tiến vào thông qua mi tâm.
Chỉ một thoáng sau, dường như hắn vừa trông thấy vô số những luồng tàn ảnh hình con ngươi vừa xuất hiện ở bốn phía xung quanh mình, dù mở to hay là nhắm xuống, chúng đều nhìn chòng chọc vào hắn.
Lục Huyền lập tức vận chuyển 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, khiến cho lực hút cực lớn truyền đến từ chỗ sâu bên trong đôi mắt hắn, nhanh chóng hấp thu toàn bộ những luồng tàn ảnh con ngươi kia.
Chờ đến lúc mở mắt ra, hắn lại tiện tay thi triển một đạo Thủy Kính Thuật. Trên mặt gương, Lục Huyền nhìn thấy rất nhiều vật nhỏ giống như xúc tu đang bơi lội trong lòng trắng mắt của mình.