Chương 494: 《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》
Chương 494: 《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》
Hơn một tháng sau, Lục Huyền đứng phía trước một gốc Phong Lôi Kiếm Thảo, bàn tay hóa thành ngọc lưu ly trong suốt, trực tiếp nắm lấy phần phía dưới Kiếm Thảo và cẩn thận rút nó lên.
"Kiếm Khí trời sinh."
Dù Lục Huyền đã thu hoạch một vài chủng Kiếm Thảo rồi, nhưng lần nào, hắn cũng lộ vẻ cảm khái về loại đặc tính tự nhiên, Kiếm Khí trời sinh của Kiếm Thảo.
Gốc Phong Lôi Kiếm Thảo trong tay hắn có phẩm chất tốt, có lẽ vì linh chủng xuất sắc hơn, hoặc do Lục Huyền bồi dưỡng cẩn thận hơn.
【Linh thực Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm...】
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Lục Huyền lập tức nhặt quầng sáng màu trắng đến từ Phong Lôi Kiếm Thảo vừa xuất hiện trên linh nhưỡng.
【Thu hoạch một gốc Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm, nhận được kiếm quyết tứ phẩm 《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》.】
Một ý niệm chậm rãi hiện lên trong đầu, rồi gần như ngay sau đó, vô số thông tin có liên quan đến loại kiếm quyết này đã bị rót vào trong thức hải của hắn.
Sau khi nuốt chửng, hấp thu và tiêu hóa nó, dường như Lục Huyền vừa có chút đốn ngộ. Chỉ thấy Phong Lôi kiếm khí không ngừng tung hoành trong thức hải, các loại kiếm chiêu tuyệt diệu vô song giống như linh dương móc sừng, tiện tay là lấy được, từng chiêu từng thức đều mang theo âm hưởng mãnh liệt như sấm vang gió cuốn.
"《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》..." Lục Huyền khẽ lẩm bẩm một câu, dường như Phong Lôi Kiếm trong tay hắn vừa phát ra tiếng kiếm ngân vang dội, có vẻ như chính nó cũng cảm ứng được bộ kiếm quyết này vô cùng phù hợp với mình.
"Phong Lôi Kiếm là phi kiếm tứ phẩm, bên trong ẩn chứa rất nhiều Phong Lôi linh lực, nhưng khi sử dụng lại thiếu đi một chút biến hóa. Hiện giờ đã có bộ 《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》này, nó hoàn toàn có thể bù đắp cho chút thiếu hụt này, sẽ giúp ta vận dụng Phong Lôi Kiếm được trơn tru hơn. Hai thứ này kết hợp lại với nhau, uy lực đánh ra càng tăng thêm sức mạnh, thậm chí còn đạt được kết quả một cộng một lớn hơn hai." Lục Huyền tinh tế cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Sau khi hấp thu thông tin từ 《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》, hắn đã có một chút lý giải khá nông cạn về bộ kiếm quyết tứ phẩm này rồi, xem như đạt tới giai đoạn nhập môn.
So với thời điểm tu luyện 《 Thiên Kiêu Kiếm Quyết 》, dù cả hai cùng là tứ phẩm nhưng tốc độ lĩnh ngộ《 Phong Lôi Kiếm Kinh 》lại nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Chờ hấp thụ thêm vài gói kinh nghiệm kiếm quyết nữa, hẳn là sẽ đạt đến cảnh giới thông thạo thậm chí là tinh thông rồi. Thiên tài kiếm đạo, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi." Từ lâu, Lục Huyền đã coi quầng sáng linh thực chính là thiên phú của mình, hắn trực tiếp nghĩ thầm mà chẳng thấy xấu hổ gì cả.
Trong số những loại Kiếm Thảo được gieo trồng, hiện đã có hai gốc Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm biến dị, mười gốc Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông, cộng thêm một gốc Tinh Quang Kiếm Thảo tam phẩm thành thục, coi như hắn có thể đi Kiếm đường báo cáo kết quả được rồi.
Còn lại tám cây Phong Lôi Kiếm Thảo, hắn dự định sẽ dùng phương pháp ngưng luyện linh chủng của Kiếm Thảo nhị phẩm phổ thông, thử suy ra phương pháp ngưng luyện linh chủng Phong Lôi Kiếm Thảo tam phẩm xem sao.
Hiện giờ, Phong Lôi Kiếm Thảo đều bắt nguồn từ quá trình tẩm bổ của Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, chưa thể đạt được số lượng lớn linh chủng Kiếm Thảo, đồng thời cũng không tiện giải thích lai lịch của nó với cao tầng Kiếm đường. Nhưng chỉ cần tổng kết ra phương pháp ngưng luyện linh chủng Phong Lôi Kiếm Thảo là có thể giải quyết được vấn đề hiện đang rắc rối này rồi.
Còn nữa, về cơ bản thì trước mắt Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm đang được sử dụng để tôi luyện Phong Lôi Kiếm tứ phẩm và tiểu kiếm xanh ngọc thần bí kia, nếu chỉ dùng nó để cải biến linh chủng Kiếm Thảo với thể tích nho nhỏ như vậy, lại hơi có phần lãng phí của trời.
Hắn cầm Kiếm Thảo, gọi một con Linh hạc và đi tới Kiếm đường.
Sau khi trở thành đệ tử Kiếm đường, hắn đã biết bí quyết xuyên qua tòa kiếm trận bên ngoài rồi, không cần phải chờ người ra hỗ trợ như trước nữa.
Lục Huyền bình yên xuyên qua từng luồng kiếm khí nhỏ bé giống như mấy con cá tung tăng bơi lội khắp bầu trời, bước vào trong Kiếm đường. Ở thời điểm hắn đang định đi tìm người quen Thẩm Diệp, đột nhiên một nữ tu trong trẻo nhưng lạnh lùng lại đi ngang qua hắn.
Lục Huyền nhìn lướt qua đối phương, thứ đập vào mắt hắn chính là một thanh Kiếm Thảo có hình thù kỳ dị. Từ dưới lên trên, thanh Kiếm Thảo nọ được phân hóa thành hàng trăm luồng kiếm khí hình quạt, tầng tầng lớp lớp kiếm khí xếp cạnh nhau, trông chân thực như một con khổng tước xòe đuôi. Kiếm khí vô cùng rực rỡ, nhưng bên trong vẻ chói lọi tuyệt đẹp kia lại ẩn chứa sát khí vô cùng vô tận.
"Kiếm Khổng Tước?" Vẻ mặt Lục Huyền thoáng sửng sốt một chút, trong đầu chợt tái hiện lại hình ảnh mình từng trải qua trong một khu bí cảnh nằm gần Lâm Dương phường thị.
Ngẩng đầu nhìn lên, một tia phức tạp chợt xuất hiện đôi mắt hắn. Thấy nữ tu trong trẻo lạnh lùng kia ngày càng đi xa, hắn không chút do dự, vội vàng đuổi theo: "Sư tỷ, xin dừng bước."
Nữ tu nọ nghe thấy giọng nói của Lục Huyền, lập tức quay đầu lại nhìn hắn với vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. Vẻ ngoài của nữ tu ấy vô cùng xinh đẹp, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như một đóa hoa lan lặng lẽ nở rộ bên trong cốc vắng.
Nàng chính là nữ tu Thiên Kiếm Tông từng tặng cho Lục Huyền một tấm Thanh Vân Lệnh ở bên trong bí cảnh tại Lâm Dương phường thị.
"Vị sư đệ này có chuyện gì không?" Giọng điệu của nữ tu ấy tuy lạnh lùng nhưng lại trong veo tựa như suối nước chảy róc rách trên núi băng.
"Sư tỷ không có ấn tượng gì về ta ư?" Lục Huyền mỉm cười hỏi.
Nữ tu nọ thoáng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng đành phải lắc đầu nói: "Xin lỗi, nhìn mặt sư đệ không quen lắm."
Lục Huyền cũng không để bụng về chuyện này. Phải biết rằng, hai người chỉ thoáng chạm mặt nhau một lần duy nhất vào mười mấy năm về trước, mà lúc đó, hắn chỉ là một tán tu Luyện Khí, vội vàng gặp gỡ có một lần như vậy, nữ tu này không nhớ ra hắn cũng là chuyện rất bình thường.
"Mười mấy năm trước, trong một bí cảnh gần phường thị tán tu, ta từng có duyên gặp gỡ sư tỷ một lần. Khi đó, sư tỷ thấy ta có chút thiên phú về linh thực, nên đã đưa cho ta một tấm Thanh Vân Lệnh, đề cử ta bái nhập vào Thiên Kiếm Tông." Lục Huyền chậm rãi nói.
"Ngươi... Sư đệ chính là vị tán tu từng bồi dưỡng ra Kiếm Thảo hồi đó sao?" Nữ tu trong trẻo lạnh lùng nọ hơi hé miệng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta còn nhớ lúc đó, trong tay sư tỷ có cầm theo một thanh Kiếm Khổng Tước, hẳn là thanh kiếm này?" Lục Huyền cười tủm tỉm đáp.
"Không ngờ ngươi lại thực sự bái nhập vào Thiên Kiếm Tông, còn trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi tấn chức thành đệ tử nội môn rồi!" Nhìn trang phục đệ tử nội môn trên người Lục Huyền, trong lòng nữ tu lạnh lùng kia cũng tràn đầy cảm xúc.
"Ta còn phải đa tạ sư tỷ vì đã để lại cho ta một tấm Thanh Vân Lệnh, trợ giúp ta dễ dàng gia nhập vào tông môn." Lục Huyền lộ vẻ mặt chân thành cảm kích nói.