Chương 500: Uế Trùng Thảo!
Chương 500: Uế Trùng Thảo!
Lục Huyền dán chặt Vân Sơn Ngọc Lục lên trên đốm đen, tâm niệm vừa động, linh thức bắt đầu điều khiển đốm đen kia, đưa vào trong miếng ngọc lục, chờ sau khi ngọc lục hấp thu, hắn mới khẽ thở phào một hơi dài.
"Cuối cùng cũng trừ bỏ sạch sẽ Thận Âm Uế Khí, lại đút vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm tẩm bổ vài ngày, như vậy Kiếm Khổng Tước sẽ hoàn toàn khôi phục lại bình thường." Hắn gỡ vỏ kiếm mang phong cách cổ xưa bên hông xuống rồi cắm phi kiếm thật mạnh, xuyên qua tầng lá chắn linh khí mỏng manh, thanh kiếm trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất bên trong vỏ kiếm.
Về phần miếng Vân Sơn Ngọc Lục tứ phẩm này, sau khi hấp thu tiêu hóa nhiều Thận Âm Uế Khí như vậy, nó đã mất hết linh tính, triệt để biến thành một miếng ngọc vô dụng rồi.
Lại trôi qua mấy ngày, hắn kiểm tra Kiếm Khổng Tước một lượt, khi xác nhận nó không có vấn đề gì mới lấy tấm Truyền Tấn phù Tô Mạn Mạn từng lưu lại ra, truyền một tin tức vào trong đó.
Chỉ chốc lát sau, một luồng hồng quang đã đáp xuống dưới chân núi, bóng dáng nữ tu trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra bên trong hồng quang. Nàng tò mò quan sát xung quanh động phủ của Lục Huyền.
"Linh thực trong động phủ của Lục sư đệ thật phong phú." Nữ tu lạnh lùng này chính là Tô Mạn Mạn, sau khi được Lục Huyền dẫn vào động phủ, nàng không khỏi cảm thán một câu.
"Sư đệ không có sở thích nào khác, chỉ thích tìm tòi chăm sóc vài ba cây hoa cỏ như vậy thôi." Cả hai tiến vào tiểu viện, Lục Huyền lập tức đi bưng linh quả linh trà tới.
"Mùi vị linh quả linh nhưỡng này rất ngon, có thể thấy sư đệ đã tốn không ít tâm tư vào chúng." Tô Mạn Mạn vốn là nữ nhi của Kết Đan trưởng lão, nàng đã từng thưởng thức không biết bao nhiêu chủng linh quả linh nhưỡng quý hiếm, nhưng sau khi cảm nhận được sự kết hợp tuyệt vời giữa Liệt Diễm Quả và Băng La Quả của Lục Huyền, lại cộng thêm Bách Quả Linh Tương được chưng cất bằng Túy Tiên Hồ Lô, lại không khỏi cảm thấy hai mắt mình tỏa sáng.
"Tô sư tỷ, đây là thanh tứ phẩm Kiếm Khổng Tước của sư tỷ, may mắn không làm nhục mệnh, ta đã khôi phục nó hoàn chỉnh rồi." Lục Huyền đưa thanh Kiếm Khổng Tước cho nữ tu lạnh lùng kia.
Tô Mạn Mạn tiếp nhận phi kiếm, một tay lướt nhẹ qua, cảm nhận được từng bộ phận của thân kiếm. Tâm niệm vừa động, tiếng kiếm kêu leng keng, phi kiếm giống như một chú chim công xòe đuôi, trong nháy mắt đã phân hóa thành mấy trăm luồng kiếm quang sắc bén.
Rất nhiều kiếm quang bay múa tạo thành đủ các loại biến hóa, thậm chí còn tổ hợp sinh ra rất nhiều kiếm thế khác nhau, mơ hồ đã có hình thức ban đầu của kiếm trận.
"Quả nhiên… đúng như Lục sư đệ nói, Kiếm Khổng Tước đã hoàn toàn khôi phục rồi." Tô Mạn Mạn mừng rỡ đáp, nàng cảm nhận được rất nhiều kiếm quang đang biến hóa uyển chuyển tự nhiên bên người mình, đây là thứ cảm giác mà rất lâu rồi, nàng không được cảm nhận.
Linh thức nàng khẽ động, chỉ trong chớp mắt mấy trăm luồng kiếm quang đã hội tụ lại, giống như một chút chim công khép đuôi, kiếm ý chói mắt kia cũng thu lại, Kiếm Khổng Tước lập tức hóa thành một thanh phi kiếm bình thường.
"Lần này ta thật lòng muốn đa tạ Lục sư đệ, để khôi phục được Kiếm Khổng Tước của ta về trạng thái ban đầu, chắc chắn sư đệ đã tốn rất nhiều tâm huyết tinh lực rồi. Đây là ba nghìn linh thạch, coi như thù lao sư đệ đã chữa trị khỏi Kiếm Khổng Tước giúp ta, mong sư đệ không chê." Tô Mạn Mạn trịnh trọng nói, sau đó, một cái túi nặng trịch đã xuất hiện trong tay nàng.
"Tô sư tỷ khách sáo quá rồi, sư tỷ tặng Thanh Vân Lệnh cho ta, ta thay sư tỷ dọn dẹp vết bẩn trên phi kiếm cũng là chuyện nên làm." Nghe được Tô Mạn Mạn muốn trả thù lao ba nghìn linh thạch, Lục Huyền cũng có chút động tâm theo bản năng.
Ba nghìn linh thạch, nếu thêm vào một ít, thì gần như có thể mua được một thanh phi kiếm tứ phẩm mới tinh rồi! Hắn đã cảm nhận được sự hào phóng không biên giới của vị nữ nhi nhà Kết Đan trưởng lão này rồi, nhưng mục đích chủ yếu của hắn khi nhận chữa trị phi kiếm cho nàng là muốn báo đáp món quà Thanh Vân Lệnh của Tô Mạn Mạn trước đây, vì vậy không có ý tưởng thu tiền công của nàng.
"Lục sư đệ đừng từ chối, ta chỉ tiện tay đưa tấm Thanh Vân Lệnh đó thôi. Theo ta được biết, nếu muốn xử lý sạch sẽ đốm đen và khí đen ô nhiễm trên thanh Kiếm Khổng Tước, sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, cho nên sư đệ xứng đáng nhận được những thứ này."
Mặc Tô Mạn Mạn nói như thế nào Lục Huyền vẫn kiên định từ chối.
"Sư đệ quá cố chấp rồi, như vậy đi, không bằng hai người chúng ta thỏa hiệp một chút. Ta thu hồi linh thạch và tặng vật khác xem như trả thù lao cho sư đệ. Lúc trước, ta đi du lịch, từng đụng phải tên tu sĩ tà đạo đã làm ô nhiễm Kiếm Khổng Tước của ta. Sau cùng, gã cũng chết dưới kiếm của ta rồi, ta đã tìm được một hạt linh chủng kỳ quái từ trong túi trữ vật của gã. Ta hỏi những đồng môn khác, nhưng bọn họ cũng không biết nguồn gốc của hạt linh chủng này, có giữ lại cũng vô ích, còn không bằng trực tiếp đưa cho sư đệ."
Tô Mạn Mạn cầm một hạt linh chủng ra khỏi túi trữ vật.
Linh chủng vừa xuất hiện, hai người đã lập tức ngửi được một luồng khí tức ô uế nồng nặc. Linh chủng nọ dài bằng ngón tay, nhìn như một mảnh xác yêu trùng, bên trong có khói đen mờ mịt, hệt như vô số vật dơ bẩn được trộn lẫn vào nhau.
"Được, vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh." Lục Huyền thấy Tô Mạn Mạn nhất quyết muốn trả thù lao cho mình, cũng không còn cách nào khác đành tiếp nhận hạt linh chủng khác thường này.
Nữ tu lạnh lùng kia thấy vậy, cũng thỏa mãn cầm Kiếm Khổng Tước rời đi.
Sau khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, Lục Huyền lặng lẽ ngắm hạt linh chủng quái dị trong tay, hắn bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ, lập tức đi vào bên trong linh điền.
Trồng linh chủng, ngưng tụ tâm thần... Một ý niệm hiện lên trong đầu hắn.
【Linh thực tứ phẩm Uế Trùng Thảo, trong quá trình sinh trưởng cần phải hấp thụ các loại uế khí, uế vật, biến hóa để bản thân sử dụng. Có tính ô nhiễm cực mạnh, nếu tiếp xúc cùng một chỗ với nó trong một khoảng thời gian dài, đôi mắt và tâm thần sẽ dần dần bị xâm nhập ô nhiễm.】
【Sau khi thành thục có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế một số loại pháp khí độc ác đặc thù, hoặc tu luyện một vài thứ công pháp tà dị.】
"Uế Trùng Thảo... Tiểu viện âm phủ lại có thêm một viên mãnh tướng rồi."
Lục Huyền đào linh chủng Uế Trùng Thảo ra, linh khí trong nội tông tinh thuần không thích hợp cho nó sinh trưởng, hắn dự định sẽ tìm cơ hội đi trồng nó ở trong tiểu viện tại Kiếm Môn trấn.
"Ăn uế vật uế khí, có thể ô nhiễm mắt và tâm thần tu sĩ, vậy trong quá trình bồi dưỡng phải chú ý tránh để nó lây nhiễm tâm thần và mắt mình."
Đột nhiên hắn ý thức được những loại linh thực tà dị bên trong tiểu viện âm phủ đều là tinh phẩm, Huyết Linh Chưởng Tham tứ phẩm, Huyết Nghiệt Hoa ngũ phẩm, Dị Thọ Bàn Đào, Thánh Anh Quả, cộng với Uế Trùng Thảo mới thu được, gốc nào gốc nấy đều không phải linh thực phổ thông.
"Nhưng diện tích bên trong linh điền quá nhỏ, linh khí cũng không đủ nồng đậm, không phải là hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp cho các loại linh thực tà dị, nếu có cơ hội, nhất định phải tìm một nơi tốt hơn." Trong lòng hắn âm thầm nghĩ.