Chương 503: Bài Huấn Luyện Thứ Nhất: Sức Chịu Đựng!
Chương 503: Bài Huấn Luyện Thứ Nhất: Sức Chịu Đựng!
【Yêu thú tứ phẩm Sư Cầm Thú, lực lượng vô cùng lớn, tốc độ cực nhanh, nhục thân cực kỳ mạnh mẽ, do lai giống khác huyết mạch nên linh trí không cao, phản ứng chậm chạp.】
【Hu hu hu... Bọn họ nói ta là tạp chủng, ta là đồ vô dụng... Ta rất muốn tiến bộ...】
...
【Yêu cầm tứ phẩm Thất Thải Trĩ Yêu, dựa vào linh vũ thất thải trên người, nó có thể phóng thích huyễn thuật cường đại, ăn đủ các loại linh mễ phẩm cấp cao. Khi ham muốn bộc phát, nó sẽ đẻ ra những quả trứng Thất Thải Trĩ Kê, ẩn chứa linh lực tinh thuần phong phú, sử dụng lâu dài sẽ tăng cường năng lực chống lại huyễn thuật, có giá trị dinh dưỡng dồi dào.】
【Chỉ cần biểu hiện ngày thường của ta đủ chán nản, buông xuôi thì không ai có thể bắt ta đẻ trứng!】
【 Ha ha trứng, các ngươi đừng hòng ăn được một quả nào!】
...
"Mấy con linh thú này có không ít vấn đề nha, đúng là phẩm cấp và linh trí của yêu thú càng cao lại càng khó khống chế chúng."
Trong lòng Lục Huyền thoáng có chút hoài niệm về khoảng thời gian mình nuôi dưỡng những con ấu thú Giao Long cự mãng nhất phẩm nhị phẩm ở Thiên Long hồ.
Nhân lúc rất nhiều ấu thú đang thưởng thức thịt của các loại yêu thú, linh quả, linh mễ, thông qua quy trình "chăn nuôi", hắn đã có được những hiểu biết tổng quát về tập tính, năng lực và trạng thái tâm lý của chúng rồi.
Thà không kiểm tra còn tốt, kiểm tra rồi mới phát hiện có một vài con ấu thú đang tồn tại rất nhiều vấn đề khác nhau.
"Không sợ xuất hiện vấn đề, chỉ sợ không biết vấn đề là gì. Bây giờ đã hiểu vấn đề, có thể hốt thuốc đúng bệnh, giải quyết từng vấn đề một." Hắn nhìn mười mấy con ấu thú trong phòng đá, tin tưởng mười phần.
Sau khi hiểu rõ về hơn chục con ấu thú tứ phẩm trước mặt, Lục Huyền cũng bắt đầu hành trình thuần hóa linh thú.
"Các ngươi đều là hậu duệ của yêu thú tứ phẩm, chắc hẳn linh trí cũng đủ thông minh để hiểu được ý nghĩa trong lời nói của ta." Hắn đảo mắt nhìn toàn bộ đám ấu thú, ánh mắt thoáng dừng lại ở vị trí Sư Cầm Thú trên không trung.
"Trước tiên, chúng ta hãy thực hiện một bài huấn luyện sức chịu đựng đơn giản." Lục Huyền vừa nói, linh lực trong cơ thể vừa dâng trào, những tảng đá dưới đất bắt đầu cuồn cuộn bốc lên, chỉ trong phút chốc hơn chục gian nhà đá đã xuất hiện. Mấy cái nhà đá này chỉ dài và rộng hơn hai trượng, không cao, trông cực kỳ đơn sơ.
"Mỗi con ấu thú sẽ sống trong một căn nhà đá riêng biệt, phải ở lại bên trong hai canh giờ (~4 tiếng đồng hồ), đừng nên hành động lộn xộn khi ở trong đó, nếu chạy ra khỏi nhà đá trước thời gian quy định, sẽ bị trừng phạt với các mức độ khác nhau, nhưng không bao gồm giảm bớt lượng thức ăn cung cấp hay giam giữ không giới hạn, chỉ xử phạt về thể xác mà thôi."
Hắn vừa dứt lời, hơn chục con ấu thú đã nháo nhào lựa chọn một gian nhà đá cho mình, rồi vững vàng chiếm giữ.
Sư Cầm Thú đi sau cùng, nó chọn trái chọn phải, cuối cùng cũng lựa chọn một gian nhà đá đã bị linh thú chiếm giữ, sau khi bị ấu thú bên trong gầm gừ đe dọa cảnh cáo, nó mới đi tìm kiếm từng gian một, một lúc sau, cũng tìm được một gian nhà đá trống không.
Hơn chục con linh thú đều yên lặng ở trong phạm vi được Lục Huyền chỉ định.
Lục Huyền lấy một quyển sách cổ từ trong túi trữ vật ra. Một con mắt màu xám trắng vừa im hơi lặng tiếng xuất hiện ngay trên mái của gian nhà đá, đồng thời, trong lòng bàn tay hắn cũng có thêm một vết nứt. Bằng cách này, hắn có thể thu hết tình hình của mười mấy con ấu thú kia vào trong mắt.
Sau khi những con ấu thú này được thuần hóa, phần lớn chúng sẽ được điều đi trấn thủ những địa điểm quan trọng của tông môn, thường phải ở lại một khu vực nhất định trong khoảng thời gian khá dài.
Mà đám yêu thú này vốn có suy nghĩ đơn giản, tính tình nóng nảy bộp chộp, thường không dằn lòng nổi, nên phải thuần hóa tính nhẫn nại của chúng thật tốt mới được.
"Phong cách của ta lúc này, có hơi giống giáo viên trên bục giảng, luôn làm ra vẻ bản thân không chú ý đến những chuyện phát sinh bên dưới, nhưng trên thực tế lại nắm bắt rất rõ ràng." Lục Huyền liếc nhìn con mắt phân hóa ra từ Hư Không Yểm Mục trong lòng bàn tay, âm thầm suy nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã được một canh giờ.
Suy cho cùng, mấy con này vẫn là yêu thú, tuy sinh ra và lớn lên trong tông môn, hoàn cảnh yên bình, đơn độc, linh trí cũng không thấp, nhưng trong cơ thể chúng vẫn mang theo không ít thú tính. Ban đầu, chúng còn có thể giữ bình tĩnh được, nhưng thời gian càng ngày càng dài, đám nhóc con ấy bắt đầu không an phận rồi.
Con nào con nấy đều nôn nóng bứt rứt, không ngừng nhích tới nhích lui bên trong khu vực do Lục Huyền chỉ định, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Thậm chí có hai con ấu thú còn thử vượt qua bức tường đá thấp kia, nhưng khi đi đến gần tường đá, lý trí còn sót lại trong đầu đã giữ cho chúng tỉnh táo, nhanh chóng rút lui về vị trí cũ.
"Vẫn có ba con ấu thú biểu hiện rất tốt." Lục Huyền chú ý đến những động tác nhỏ của đám ấu thú trong nhà đá, không khỏi cảm khái nói.
Ba con ấu thú kia lần lượt là Hắc Giác Linh Tê, Sư Cầm Thú và Thất Thải Trĩ Yêu.
Hắc Giác Linh Tê trông có vẻ rất kiên nhẫn, nó vẫn lặng lẽ ở trong khu vực được chỉ định, hơi thở dài và đều đặn. Sư Cầm Thú cũng khá thành thật, nhưng ánh mắt luôn trong trạng thái rời rạc, có vẻ ngu ngốc.
"Hả?" Ánh mắt Lục Huyền đảo qua Thất Thải Trĩ Yêu, nó đang ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, thoạt nhìn biểu hiện cực kỳ ưu tú, nhưng hắn đã tu luyện 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》 được một khoảng thời gian khá dài nên lập tức cảm nhận được có điều gì đó không ổn ngay.
Một tầng linh lực dạng sương mù trực tiếp xuất hiện phía ngoài đôi mắt hắn, chỉ trong nháy mắt sau đó, ngôi nhà đá nơi Thất Thải Trĩ Yêu đang ở đã bị phá tan như một quả bong bóng, để lộ ra khung cảnh chân thực bên trong.
Thất Thải Trĩ Yêu đang thong thả đi dạo quanh trong nhà đá, thỉnh thoảng lại bay qua bức tường đá thấp bé, trực tiếp nhảy vào khu vực của những con ấu thú khác. Tiếng động nó phát ra cực nhỏ, lại có huyễn thuật che giấu, cho nên trong tầm mắt của Lục Huyền, nó vẫn luôn ở bên trong gian nhà đá của mình.
"Khá lắm, còn dám dùng huyễn thuật che đậy chính mình! Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng, đã bị ta bắt được quả tang rồi!"
Dường như Thất Thải Trĩ Yêu cũng nhận ra một điều gì đó, nó lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Huyền, lại liếc nhìn dòng linh lực đang lưu động trên bề mặt đôi mắt hắn. Nó biết chuyện mờ ám của bản thân đã bị Lục Huyền phát hiện ra rồi, có tật giật mình, nó vội vàng vùi cái đầu nhỏ vào trong đống linh vũ rực rỡ sắc màu.
Rất nhanh, hai canh giờ đã trôi qua. Lục Huyền vươn vai, nhẹ nhàng bay lên khoảng không phía trên hơn chục gian nhà đá trước mắt.
"Được rồi, đã hết giờ, các ngươi có thể ra ngoài."
"Rống!"
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều tiếng gầm gừ trầm thấp của đám ấu thú đã vang lên, hơn chục con ấu thú như được ân xá, cả đám tới tấp bay ra hoặc nhảy ra khỏi bức tường đá thấp bé trước mặt.