Chương 521: Tiến Vào Phúc Địa!
Chương 521: Tiến Vào Phúc Địa!
Sau khi tiến vào trong hư không, Kiếm Vô Hà lập tức lấy một thanh kiếm gỗ chạm rỗng ra, có hư ảnh Chân Long Thiên Phượng quấn quanh trên thân kiếm gỗ. Khi linh thức của nàng kết nối với kiếm gỗ, hư ảnh Chân Long Thiên Phượng bên trên đột ngột phóng to gấp hàng nghìn lần, cứ như chúng vừa biến từ hư thành thật, sau đó mang theo Lục Huyền và những người khác cùng tiến vào một vùng không gian tối tăm.
Giữa vùng không gian hỗn độn nọ, không một ai hay biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
"Đến rồi." Một giọng nói lành lạnh vang lên bên tai Lục Huyền, ngay sau đó, dưới chân hắn truyền đến cảm giác vô cùng chân thật, hắn lập tức mở mắt ra.
Đập vào mắt là một thế giới bao la kỳ dị, dưới chân là vùng thổ nhưỡng màu đỏ sậm, như thể được tạo nên từ vô số huyết nhục hong khô chất thành đống. Trong không khí tràn ngập hương vị quái lạ, giống như mùi thịt trộn lẫn với mùi thối, mang đến cho người ta cảm giác khó chịu vô cùng.
Đưa mắt nhìn xa, xung quanh hoang vu vắng tanh, có thể trông thấy lẻ tẻ vài cọng linh thực, tất cả đều kỳ kỳ quái quái.
"Lần này có ba tông liên thủ cùng khai mở phúc địa, ngoại trừ Thiên Kiếm Tông chúng ta, vẫn còn hai tông môn khác theo thứ tự là Vạn Thú Môn và Linh Tiêu Tông, thực lực của bọn họ cũng xấp xỉ với tông môn chúng ta. Chuyện mở mang phúc địa mới là một quá trình lâu dài, có thể sẽ gặp phải rất nhiều trận pháp cấm chế, hoặc là yêu thú tà ma, cộng thêm bên trong phúc địa này có khá nhiều linh thực quái dị. Dưới nhiều yếu tố khác nhau, ba tông môn đã nhất trí thành lập nên một khu căn cứ ở hậu phương, là nơi bảo vệ hậu cần và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Ngoại trừ Lục Huyền, bốn người khác đều không phải lần đầu tiên tiến vào phúc địa này, vì vậy tốc độ thích ứng nhanh hơn, năm người lần lượt điều khiển kiếm quang, bay thật nhanh tại tầng trời thấp.
Sau khi bay được hơn một trăm dặm, bọn họ dừng lại phía trước một khu doanh trại.
"Nghỉ ngơi nửa ngày, Lục sư đệ ở lại doanh trại, những người khác theo ta ra tiền phương." Nữ tu lạnh lùng Kiếm Vô Hà dặn dò một câu, rồi bước vào trong một gian nhà đá đơn giản.
Trong doanh trại, ba tông môn được phân biệt vô cùng rõ ràng, Lục Huyền dùng linh thức quét sơ qua, rất nhanh đã phát hiện ra hai nơi đó, mỗi nơi đều có số lượng tu sĩ khác nhau.
"Lục sư đệ, về sau sư đệ phải nán lại ở đây một đoạn thời gian dài rồi, sư đệ cứ làm quen trước đi. Số lượng linh thực quái dị rất nhiều, phẩm cấp cũng không thấp, có khả năng ẩn chứa giá trị to lớn bên trong. Mặc dù sư đệ không thể kề vai chiến đấu cùng chúng ta, nhưng nếu tìm hiểu rõ ràng được tính đặc dị và công dụng của linh thực, thì một mình ngươi cũng có thể sánh ngang với rất nhiều người như chúng ta rồi." Lý Chân giới thiệu sơ lược về cách bố trí của doanh trại này cho Lục Huyền, rồi lập tức rời đi.
Lục Huyền tiến vào phòng, thả Đạp Vân Linh Miêu và Yêu Quỷ Đằng từ bên trong Linh Thú bài ra.
"Nhìn xung quanh có khí tức tà ma nào không."
Con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu khẽ liếc nhìn Lục Huyền, sau đó dạo một vòng quanh vách tường, đôi mắt cứ như xuyên qua tường, lập tức phóng về phía xa.
"Ngao..." Nó gầm nhẹ một tiếng kèm ba phần giọng gió, sau đó hai chỏm lông thẳng đứng trên chóp tai rủ xuống, lười biếng nằm trên mặt đất.
Lúc này, Lục Huyền mới yên lòng, đang định tĩnh tọa tu luyện lại đột nhiên phát hiện ra khắp nơi trên mặt đất đều là một thứ chất nhầy màu xám lạnh.
Nhìn theo phương hướng của chất nhầy, lập tức trông thấy Yêu Quỷ Đằng đang bò lổm ngổm trên mặt đất, trong dây leo điên cuồng tiết ra chấy nhầy màu xám, như thể đã ngửi thấy một mùi gì đó vô cùng thơm ngon khiến nó phải thèm đến nhỏ cả dãi.
"Yêu Quỷ Đằng có thể ăn linh thực, linh chủng, cũng có thể ăn thịt yêu thú. Những loại linh thực biến dị này đã bị lực lượng huyết nhục không rõ ảnh hưởng, chính là đồ ăn hợp khẩu vị của nó." Lục Huyền âm thầm suy đoán, rồi kết nối linh thức với Yêu Quỷ Đằng, để cho nó hấp thu mùi vị kia.
Ngay sau đó, tâm niệm vừa động, một con mắt màu xám trắng đã nhảy ra khỏi Thao Trùng Nang, im hơi lặng tiếng chui vào trong hư không. Nó chính là Hư Không Yểm Mục ngũ phẩm mở ra được từ trong quầng sáng khi Bách Đồng Quỷ Mộc thành thục.
Sau khi tế luyện nó một khoảng thời gian dài như vậy, Lục Huyền ngày càng điều khiển nó thành thạo hơn, có thể thông qua tầm nhìn của Hư Không Yểm Mục, tiến hành giám sát và theo dõi một phạm vi nhất định xung quanh.
Lòng bàn tay trái chợt xuất hiện một vết nứt dài mảnh, một con ngươi nhỏ nhắn nhanh chóng xuất hiện bên trong, dựa vào thứ này, hắn có thể xem tường tận toàn bộ những gì Hư Không Yểm Mục nhìn thấy ở bên ngoài, không sót bất cứ cảnh tượng nào.
Sau khi dùng Đạp Vân Linh Miêu và Hư Không Yểm Mục xác nhận xung quanh không có gì khác thường, Lục Huyền mới hoàn toàn yên tâm.
Hiện giờ, không cần phải chuyên tâm bồi dưỡng linh thực nữa, hắn chỉ đơn giản là ngồi khoanh chân trên giường, bắt đầu tu luyện công pháp.
"Tu luyện rồi, lại giống như chưa tu luyện..." Lục Huyền mở mắt, không nhịn được khẽ tự giễu một câu.
Nửa ngày trôi qua, linh lực trong cơ thể hắn không có lấy một chút biến hóa nào, khiến hắn càng hiểu rõ hơn về tư chất của mình.
Bỗng nhiên… có vẻ như hắn vừa cảm ứng được điều gì đó, con ngươi trong lòng bàn tay đột ngột biến mất, Hư Không Yểm Mục đang ở bên ngoài cũng lập tức trốn vào trong hư không.
Một thanh niên tuấn mỹ vừa xuất hiện ngay tại vùng hư không phía trên doanh trại Thiên Kiếm Tông. Có vô số những luồng hư ảnh kiếm khí không ngừng di động xung quanh thân thể thanh niên này, hư ảnh sản sinh ra rất nhiều biến hóa khó lường, thậm chí còn trực tiếp kết thành hình dáng của các loài kỳ trùng dị thú.
"Kết Đan chân nhân!" Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy thanh niên nọ, Lục Huyền đã hiểu ngay, trong đầu xoay chuyển, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi nhà đá.
"Cổ sư thúc!"
"Cổ sư thúc!"
Đám người Lý Chân cũng bay ra khỏi nhà cùng lúc, đồng loạt thi lễ ân cần thăm hỏi.
Người vừa đến chính là Cổ Kiếm Không, một vị Kết Đan của Thiên Kiếm Tông, Lục Huyền từng có duyên gặp mặt đối phương một lần khi giải quyết chấp niệm của Thanh Huyền Lộc.
"Vô Hà, đã mang những thứ ta dặn dò trước đó tới chưa?" Thanh niên tuấn mỹ gật đầu với mọi người, nhẹ nhàng bay xuống và hỏi nữ tu lạnh lùng.
"Bẩm Cổ sư thúc, ta đã mang hết tới đây rồi." Kiếm Vô Hà gật đầu thật mạnh, rồi đưa cho vị Kết Đan chân nhân Cổ Kiếm Không này một chiếc túi vải màu đen có vẽ chi chít những đường linh văn rậm rạp.
"Được, có những loại đan dược phù lục được định hướng rõ ràng này, chúng ta cũng có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian rất dài." Cổ Kiếm Không thoả mãn gật đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Lục Huyền: "Lục sư điệt, đã lâu không gặp, không ngờ sư điệt đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ."
Trong giọng nói của gã có xen lẫn một tia kinh ngạc. Tuy Cổ Kiếm Không chỉ gặp Lục Huyền một lần, nhưng lại có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về hắn. Khi con linh thú ngũ phẩm Thanh Huyền Lộc của tông môn hấp hối, bởi vì chấp niệm trong lòng quá sâu, nên sau khi chết sẽ có nguy cơ phát sinh dị hóa, nhất định phải hóa giải chấp niệm trước khi nó ra đi.