Chương 523: Có Phải Lục Sư Đệ Cũng Thấy Hắn Rất Ngứa Mắt?
Chương 523: Có Phải Lục Sư Đệ Cũng Thấy Hắn Rất Ngứa Mắt?
Bọn họ đã bước vào tông môn được mấy chục đến hơn trăm năm rồi, đương nhiên cũng không xa lạ gì với thanh tiểu kiếm phù lục này. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra nó. Thứ này chính là Truyền Tấn phù của Cổ Kiếm Không - Kết Đan chân nhân trong Thiên Kiếm Tông.
Nhưng làm sao nó lại xuất hiện trên người Lục Huyền?
Phùng Ngọc và Chương Thụy Bình nhìn nhau, trong mắt đều là khó hiểu.
Một Linh thực sư bình thường lại có được tiểu kiếm phù lục của sư thúc Kết Đan, thứ mà hai người bọn họ cũng không thể lấy được?
Điều này có nghĩa là, ở trong mắt Cổ Kiếm Không, hai người - tự xưng là bất phàm - như bọn họ cộng lại cũng không quan trọng bằng Lục Huyền.
Sự thật tàn khốc đến nỗi hai người ngay lập tức nhận rõ bản thân.
"Lục sư huynh, ta rất quen thuộc với loại cấm chế này, để ta tới mở giúp sư huynh."
"Đúng đúng đúng, Lục sư huynh ở bên cạnh nhìn là được, có cần gì thì cứ việc phân phó chúng ta."
Hai người vô cùng nhiệt tình tiến lên phía trước, linh lực dâng trào, chủ động cởi bỏ cấm chế bên ngoài một gốc linh thực biến dị ở trước mặt Lục Huyền.
Người còn lại thì lấy phù lục, pháp khí ra, cảnh giác đề phòng, bày sẵn thế trận chờ quân địch, phòng ngừa linh thực biến dị vừa mới phá cấm đột kích bất thình tình.
Sau khi chú ý tới tín vật của Kết Đan chân nhân bên hông Lục Huyền, thái độ của hai người có chuyển biến vô cùng lớn, thậm chí xưng hô cũng được thăng từ "sư đệ" thành "sư huynh."
Vẻ mặt Lục Huyền vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Có hai vị đồng môn Trúc Cơ trung kỳ tận tình giúp đỡ, quá trình nghiên cứu về sau của hắn tự nhiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
"Một số loại linh thực biến dị ở đây đã được chúng ta hợp sức tìm hiểu và nghiên cứu rõ ràng khi ở trong tông môn, hai vị sư huynh có thể tìm hiểu trước." Lục Huyền đi đến phía trước một gốc hoa sen màu đen nhánh cao cỡ nửa người, hoa sen tỏa ra khí tức băng hàn, dường như có thể ăn mòn cả loại xương cốt cứng rắn nhất.
"Đây là Băng Minh Liên tam phẩm bị biến dị, có thể phát ra khí tức băng hàn phạm vi lớn, nếu tiếp xúc lâu dài với loại khí tức này, nhục thân sẽ dần dần bị ăn mòn và suy nhược, đồng thời khi có tu sĩ và yêu thú tới gần, nó sẽ tự động phóng thích thuật pháp hệ thủy hệ băng. Băng Minh Liên bình thường thành thục, hạt sen và lá sen có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế đan dược khôi phục linh lực. Sau khi bị biến dị, trong thân cây ẩn chứa khí tức âm hàn cực mạnh, chỉ có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế độc đan tương ứng hoặc pháp khí liên quan." Vẻ mặt Lục Huyền tràn đầy tự tin, đĩnh đạc nói.
Hai người Phùng Ngọc gật gật đầu, rồi nhanh chóng ghi lại nội dung vừa được Lục Huyền nói ra vào trong một miếng ngọc giản.
"Đây là Long Văn Mộc tam phẩm bị biến dị. Sau khi biến dị, tất cả các bộ phận của cây đều được cường hóa lên rất nhiều, thậm chí nó còn có thể gây ra tổn thương đến tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tính công kích hung hãn. Căn cứ vào thí nghiệm trước đó của chúng ta, Long Văn Mộc biến dị có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế đan dược tăng cường nhục thân. Nếu xử lý ổn thỏa, nó còn có thể dùng làm nguyên liệu phụ trợ tu luyện một số công pháp luyện thể."
Hai người Phùng Ngọc liên tục ghi chép, ánh mắt nhìn về phía Lục Huyền cũng dần dần thay đổi.
Ban đầu bọn họ chỉ đơn thuần là không phục với cách bố trí của bề trên, nên mới có chút khó chịu với Lục Huyền, nhưng sau khi trông thấy Truyền Tấn phù được Cổ Kiếm Không lưu lại bên hông hắn, thì ít nhất là mặt ngoài, bọn họ vẫn có thể duy trì thái độ kính cẩn, chứ không quá mức khó chịu như trước kia.
Mãi cho đến khi Lục Huyền thể hiện ra sự hiểu biết sâu sắc về những loại linh thực biến dị này, bọn họ đã thật lòng khâm phục.
Tuy bình thường bọn họ hiếm khi bồi dưỡng linh thực, nhưng trong lòng cũng biết, một người muốn nghiên cứu và tìm hiểu rõ ràng, chi tiết về rất nhiều loại linh thực biến dị như thế, thì ít nhất là trước đó, đối phương cũng phải có trình độ cực kỳ thâm sâu về linh thực nhất đạo.
Hai người đi theo phía sau Lục Huyền, hoàn toàn tiến vào trạng thái phụ trợ, trong đầu không còn những suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Lục Huyền chọn ra những loại linh thực biến dị đã biết, còn lại là những linh thực chưa biết. Dưới năng lực đặc thù của hắn, có thể trong nháy mắt hiểu được nguồn gốc và công dụng của những loại linh thực đó, nhưng để người khác không quá chú ý đến năng lực của mình, hắn đã cố tình thả chậm tốc độ.
Trong những ngày tiếp theo, về cơ bản thì hắn và hai người Phùng Ngọc đều ở trong doanh trại, không ngừng kiểm tra chức năng và công dụng đặc biệt của từng loại linh thực.
Mặc dù công dụng của hầu hết những loại linh thực biến dị kia đã thay đổi, nhưng trăm sông đổ về một biển, phương hướng chung vẫn được giữ nguyên không thay đổi. Dù vậy, vẫn có số ít linh thực biến dị đã hình thành nên hiệu quả tiêu cực đến tu sĩ và yêu thú, và bọn họ nhất định phải hiểu thấu đáo về chúng.
Thỉnh thoảng sẽ có đồng môn quay trở về doanh trại để chữa thương hoặc bổ sung vật tư, đồng thời cũng mang linh thực biến dị mới về.
Trong khoảng thời gian này, Lục Huyền cũng quen biết những tu sĩ ở lại nơi đóng quân của hai tông môn kia. Cả ba tông môn đều nhìn ra được cơ duyên to lớn đang ẩn chứa bên trong những loại linh thực biến dị này, vì vậy tất cả đều cử Linh thực sư giỏi về chuyện này đến đây nghiên cứu linh thực biến dị.
"Vị này có phải là Lục đạo hữu của Thiên Kiếm Tông không?"
Một ngày nọ, khi Lục Huyền đang đi dạo quanh doanh trại, bỗng nhiên lại đụng phải một tu sĩ thanh niên có khí chất âm nhu (người có vẻ đẹp trung tính với những đường nét mềm mại, hài hòa) tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trên người thoang thoảng mùi thơm ngát của hoa cỏ, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng thân cận với đối phương.
"Đúng là tại hạ, không biết nên xưng hô với đạo hữu như thế nào?" Lục Huyền lạnh nhạt cười, đáp lễ.
"Tại hạ Phương Thanh, một Linh thực sư trong Linh Tiêu Tông." Trên nét mặt thanh niên âm nhu kia khẽ toát lên một tia kiêu ngạo.
"Thì ra là Phương sư huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Lục Huyền lễ phép trả lời.
"Thứ cho tại hạ mạo muội, lần này quý tông chỉ phái một mình Lục sư đệ qua đây nghiên cứu linh thực biến dị thôi sao?" Phương Thanh nhìn vào trong doanh trại của Thiên Kiếm Tông, thử dò xét một câu.
"Đúng vậy, tông môn của chúng ta nổi tiếng về kiếm đạo, nên nhóm đồng môn am hiểu về linh thực ít hơn rất nhiều so với những tông môn khác, vất vả lắm chỉ kiếm ra được Lục mỗ, ta chỉ có thể không biết tự lượng sức mình qua đây thử một phen." Lục Huyền mỉm cười đáp.
"Lục sư đệ cứ nói đùa, vốn dĩ chuyện nghiên cứu linh thực biến dị cực kỳ coi trọng vận khí, không phải cứ nhiều người là có ích đâu." Thanh niên âm nhu để lại một câu châm biếm lạnh nhạt, rồi chào tạm biệt Lục Huyền.
Lục Huyền đưa mắt nhìn gã rời đi, khóe môi khẽ cong lên.
"Có phải Lục sư đệ cũng thấy hắn rất ngứa mắt?" Ngay lúc hắn chuẩn bị quay người trở về doanh trại, đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên.
Chỉ thấy một nữ tu Trúc Cơ với vóc dáng vạm vỡ vừa bước ra khỏi doanh trại của Vạn Thú Môn.