Chương 547: Bí Cảnh Do Mình Quản Lý!
Chương 547: Bí Cảnh Do Mình Quản Lý!
Nhìn bề ngoài, có vẻ như tu sĩ này khá là bình thường không có gì lạ, nhưng khí chất lại cực kỳ không tầm thường, ánh mắt hữu thần trầm tĩnh, thâm thúy sáng ngời, khi bước đi cả người mang đến một loại cảm giác mông lung, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào một vùng không gian khác vậy.
"Ta tự giới thiệu bản thân một chút, ta tên là Lê Vân Uyên, một trong những đệ tử chân truyền của tông môn, có thành tựu nhất định trên trận pháp nhất đạo. Ta toàn quyền phụ trách về trận bàn có liên quan đến bí cảnh không trọn vẹn của Lục sư đệ."
"Thì ra là Lê sư huynh, những vị sư huynh đệ đang bày binh bố trận kia sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn chứ?" Lục Huyền nhìn về phía gợn sóng linh khí phát ra, tò mò hỏi.
"Thông thường tất cả đều nằm trong phạm vi kiểm soát, thỉnh thoảng bày binh bố trận thất bại và mất khống chế, có thể người bày trận sẽ bị thương, nhưng đó không phải là vấn đề lớn." Lê Vân Uyên đáp, linh quang trước người chợt lóe, một tấm trận bàn bằng đồng đen lặng lẽ xuất hiện trong tay gã.
Trận bàn này chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, mặt trên có linh vận cổ xưa và phù văn dày đặc, càng gần khu vực trung tâm, trận bàn càng có xu hướng gần với hư vô, tựa như nó đã được kết nối với một tồn tại không biết nào đó ở bên trong hư không.
"Lục sư đệ, đây chính là thứ mấu chốt sẽ trợ giúp sư đệ tiến vào khu bí cảnh không trọn vẹn kia. Tấm trận bàn này đã kết nối với đại trận hạch tâm của Trận đường, có thể mượn dùng lực lượng đại trận để xuyên qua hư không, nó từng được vài vị Trận pháp đại sư của Trận đường liên hợp bố trí, xem như tính ổn định đã đạt đến mức cực hạn. Khi Lục sư đệ tiến vào bí cảnh, chỉ cần cung cấp chút ít linh thạch là có thể tự do qua lại giữa tông môn và bí cảnh. Dựa theo lẽ thường, trận bàn có thể sử dụng được một đoạn thời gian tương đối dài, nhưng để phòng ngừa sự cố bất ngờ, tốt nhất là cứ cách mấy năm hoặc chục năm, sư đệ hãy đến Trận đường kiểm tra một lần, làm tốt công tác bảo dưỡng trận bàn." Tu sĩ trung niên giới thiệu cặn kẽ cho Lục Huyền.
Lục Huyền cung kính tiếp nhận tấm trận bàn đồng đen từ tay gã, rồi dựa theo lời nhắc nhở của tu sĩ kia, hắn nhỏ một giọt tinh huyết vào chính giữa trận bàn.
Tinh huyết vừa rơi vào vị trí chính giữa trận bàn, đã biến mất trong nháy mắt, đồng thời phù văn trên trận bàn cũng lóe lên, Lục Huyền mơ hồ cảm nhận được một tồn tại nào đó ở ngoại giới xa xôi.
"Bí cảnh thường nằm ở trong hư không hoặc ở nơi nguy hiểm cùng cực, lấy tốc độ bình thường khó có thể di chuyển đến nơi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ khi dựa vào trận pháp truyền tống bên trong Trận đường mới có thể làm được điều này." Tu sĩ trung niên thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lục Huyền thì chủ động giải thích.
"Theo hiểu biết của ta về khu bí cảnh kia của sư đệ, tuy độ đậm đặc và độ tinh thuần của linh khí trong bí cảnh này thấp hơn ba đại phúc địa và những bí cảnh khác của tông môn, nhưng chắc chắn là mạnh hơn hoàn cảnh linh khí ở nội tông. Đồng thời bên trong bí cảnh còn có một số mảnh linh địa thiên nhiên, cực kỳ thích hợp để bồi dưỡng linh thực, Lục sư đệ nhất định sẽ hài lòng."
"Lê sư huynh, không thể tình hình an toàn bên trong bí cảnh thế nào?" Lục Huyền thẳng thắn hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
"Phương diện an toàn thì không cần phải nói, mặc dù nó là bí cảnh không hoàn chỉnh, nhưng ở biên giới đều có vách ngăn không gian. Sau khi nơi này bị tông môn phát hiện, để ổn định không gian bí cảnh, chúng ta đã bố trí khá nhiều cấm chế cường đại xung quanh nó, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể dễ dàng tiến vào khu bí cảnh này. Ngoài ra, tà ma và yêu thú bên trong bí cảnh đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có một ít tinh quái không chủ động tấn công con người, với tu vi của sư đệ có thể ung dung ứng phó. Có thể nói, trừ phi tông môn bị phá, đại trận bên trong Trận đường bị hủy, thì bí cảnh mới có thể xuất hiện vấn đề về an toàn." Lê Vân Uyên vô cùng tự tin trả lời.
Lục Huyền yên tâm hẳn, Thiên Kiếm Tông được coi là một con quái vật lớn trong Tu Hành giới, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tình huống nào sẽ khiến tông môn bị phá hủy.
Sau đó, Lê Vân Uyên lại tiếp tục giới thiệu những thông tin có liên quan đến trận bàn như phương pháp sử dụng, điểm cần chú ý và thời hạn ra vào bí cảnh cho Lục Huyền.
Lục Huyền nhớ kỹ trong lòng, sau đó cầm tấm trận bàn đồng đen kia quay trở lại động phủ.
"Ngoại trừ linh chủng mới thu được, ta còn phải di dời một vài loại linh thực khác để thay đổi môi trường sinh trưởng. Phẩm cấp của Phượng Hoàng Mộc lục phẩm quá cao, lại có sự tồn tại của Hồng Liên Diễm nên không cần ngày ngày phải ở bên cạnh bồi dưỡng, nếu mang nó vào gieo trồng bên trong bí cảnh sẽ an toàn hơn. Cũng mang theo Kim Cang Bồ Đề ngũ phẩm luôn thể, cứ lưu nó ở trong động phủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh cơ, mong rằng khi thay đổi hoàn cảnh, dưới điều kiện linh khí nồng đậm tinh khiết hơn, nó có thể thong thả phát triển. Còn cả Lạc Lôi Mộc tứ phẩm..."
Lục Huyền suy nghĩ kỹ càng một phen, hắn dự định sẽ mang theo những loại linh thực phẩm cấp cao nhất cùng với những loại linh thực không cần phải bồi dưỡng thường xuyên vào trong bí cảnh, để chúng có thể phát triển an toàn và ổn định hơn.
"Linh thực âm phủ trong tiểu viện ở Kiếm Môn trấn... Cứ quan sát một đoạn thời gian trước đã, nếu thích hợp sẽ chuyển chúng qua."
Hắn có phần do dự về chuyện có nên đưa linh thực âm phủ tiến vào trong bí cảnh hay không, đến cuối cùng, hắn đã dự định cứ tiến vào bí cảnh không trọn vẹn trước để xem tình hình như thế nào lại lựa chọn sau.
"Cũng may có Thao Trùng Nang ngũ phẩm, kể cả khi di dời linh thực phẩm cấp cao cũng có thể duy trì sức sống bên trong linh thực rất tốt, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn." Lục Huyền vừa nghĩ vừa nhanh chóng chuẩn bị những loại linh thực cần thiết.
Sau đó, hắn lại đi tới Trận đường, bỏ ra mười mấy linh thạch để kích hoạt đại trận truyền tống, trận bàn đồng đen tỏa ra linh quang, trực tiếp mang theo Lục Huyền tiến vào trong một vùng hư không khác lạ.
Trong cảm nhận của linh thức, xung quanh là một mảnh hỗn độn, mãi một lúc lâu sau, cảm giác vững vàng mới truyền đến dưới chân.
Không kịp chờ hắn mở hai mắt quan sát bí cảnh kỹ càng, một mảnh linh khí nồng đậm tinh thuần đã điên cuồng vọt tới, khiến mọi lỗ chân lông trên người Lục Huyền không tự chủ được mà mở ra, tham lam hấp thu linh khí thuần khiết không gì sánh được này.
"Khu bí cảnh này thật ẩm ướt." Lục Huyền âm thầm cảm khái một câu.
Linh lực trong bí cảnh không còn đơn thuần là dạng "khí" nữa, nó đã mơ hồ có xu hướng chuyển hóa thành dạng "dịch" rồi.
Mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận được một loại ướt át trơn trượt chạy giữa tứ chi bách hài, tiến vào bên trong đan điền, rồi dễ như trở bàn tay ngưng kết thành từng giọt linh dịch tinh khiết và trong suốt.
"Chưa bao giờ ta được tiếp xúc với hoàn cảnh giàu có như vậy! Tu hành ở trong hoàn cảnh linh khí như này, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian."
Môi trường dư thừa linh khí tinh thuần như thế, khiến cho Lục Huyền không khỏi sinh ra một loại ảo tưởng ‘bản thân lại được rồi’.
(Thiên phú tu luyện của Lục Huyền khá phế, tu luyện chăm chỉ cũng không có tác dụng gì, nhưng tiến vào nơi này, hắn lại có cảm giác mình đã có thể tu luyện được rồi. Ngoài ra, còn một tầng ẩn ý hơi đen tối, cảm giác như một người bị ysl đột nhiên lại được rồi…)