Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 557 - Chương 557: Mọi Chuyện Vẫn Chưa Kết Thúc!

Chương 557: Mọi Chuyện Vẫn Chưa Kết Thúc! Chương 557: Mọi Chuyện Vẫn Chưa Kết Thúc!

Hai người Cát Phác đã nổi tiếng trong Tu Hành giới từ lâu, dựa vào thần thông pháp khí, tu vi thâm hậu của mình, không biết bọn họ đã tiêu diệt bao nhiêu tu sĩ tà đạo rồi.

Gã tuyệt đối không ngờ, lại có hai đệ tử chân truyền đang đợi mình tiến vào bên trong tiểu viện này!

Ngay lúc Ngụy Nhất Tiên còn đang kinh hãi, chuẩn bị thi triển bí thuật để trốn thoát, lại thấy Cát Phác với hai con ngươi trắng đen, nhanh chóng vươn tay kết ấn, chỉ trong nháy mắt, linh lực trắng đen đã xuất hiện.

Đồ án thái cực hắc bạch khổng lồ lặng lẽ xuất hiện ngay dưới chân Ngụy Nhất Tiên, lấy gã làm trung tâm, nó trực tiếp bao trùm phạm vi trăm trượng xung quanh, và nhanh chóng xoay tròn.

Linh lực trắng đen vừa thu hút lẫn nhau lại bài xích lẫn nhau, khiến linh lực toàn thân Ngụy Nhất Tiên lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn, hoàn toàn không thể vận chuyển bình thường được.

Có cảm giác như cả người gã đều bị đồ án thái cực to lớn này giam cầm lại.

Chủng Cảnh Sơn và Cát Phác phối hợp cực kỳ ăn ý. Ngay tại khoảng khắc đồ án thái cực trắng đen xuất hiện, vô số hắc trùng kỳ dị cũng nhanh chóng chui ra từ bên trong chiếc áo bào màu đen trên người gã. Chúng bay đến với tốc độ sấm sét, rất nhanh sau đó đã bao vây chặt chẽ Ngụy Nhất Tiên.

Ngụy Nhất Tiên khẽ động linh niệm, miếng ngọc bội màu đen đậm trên ngực gã chợt vang lên tiếng nứt vỡ răng rắc, một cái vòng bảo hộ linh khí rất to màu đen nhạt trực tiếp bung ra, bao chặt lấy người gã.

Những con hắc trùng dài nhỏ kia chạm vào vòng bảo hộ linh khí, làm dấy lên từng đợt linh lực dâng trào điên cuồng, đủ các âm thanh bén nhọn the thé lọt vào trong tai, khiến cái đầu người ta đau như sắp nứt. Nhưng do linh lực toàn thân Ngụy Nhất Tiên đang bị giam cầm, Chủng Cảnh Sơn lại là người có tâm đối phó với kẻ không chuẩn bị, tu vi càng mạnh hơn gã rất nhiều, nên dưới tác động mãnh liệt của vô số hắc trùng, vòng bảo hộ linh khí kia bắt đầu lung lay sắp đổ.

Rất nhanh, chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, nó đã nổ tung vỡ vụn, toàn bộ hắc trùng trực tiếp chui vào trong cơ thể Ngụy Nhất Tiên.

"A!" Gã có cảm giác khắp nơi trên người mình đều đau đớn như muốn xé nát tim gan, không nhịn được mà kêu rên thành tiếng. Rơi vào tình huống nguy hiểm, trong mắt Ngụy Nhất Tiên lóe lên một tia tàn khốc, gã hung hăng cắn đầu lưỡi, một giọt tinh huyết trào ra.

"Oa!" Tiếng hài nhi kêu khóc thê lương truyền đến, một cánh tay màu đen xám của hài nhi lập tức thò ra từ giữa phần bụng của gã, nhanh như cắt đón lấy giọt tinh huyết kia.

Ngay sau đó, từng mảnh da thịt trên thân gã bắt đầu khô héo đến tận cùng, có cảm giác toàn bộ sinh cơ đã bị một tồn tại vô danh nào đó hấp thụ và nuốt chửng trong nháy mắt rồi.

Gần như ngay sau đó, một đứa hài nhi màu tro đen dứt khoát xé toang ổ bụng của Ngụy Nhất Tiên, linh hoạt bò ra ngoài. Nó dùng ánh mắt oán độc vô cùng nhìn hai người Cát Phác cùng với Lục Huyền đang cảnh giác cao độ ở phía sau, rồi không chút do dự bỏ chạy về phía xa.

Vào thời điểm này, cả đồ án thái cực trắng đen thần kỳ của Cát Phác hay vô số hắc trùng dữ tợn được Chủng Cảnh Sơn nuôi dưỡng, đều không tạo thành ảnh hưởng quá mức to lớn với đứa hài nhi màu tro đen kia.

Mắt thấy nó gần lao tới biên giới của đồ án thái cực rồi, Cát Phác khẽ hừ lạnh một tiếng, một luồng kiếm quang màu hắc bạch dứt khoát bắn ra như tia chớp từ đồ án thái cực bên dưới, ngay sau đó, lại xuất hiện ở phần eo của đứa hài nhi tro đen kia, trực tiếp chém nó thành hai mảnh.

Đúng lúc này, tiếng cóc kêu ồm ộp vang lên.

Hai con thiềm thừ màu vàng kim khổng lồ chẳng biết ở đâu, đã nhảy ra từ trong hư không, trên bề mặt cơ thể thiềm thừ phủ đầy những hình vẽ phù văn giống như đồng tiền, kim quang trên người mỗi con lần lượt đảo qua hai phần thân thể của hài nhi, khí tức thánh khiết không gì sánh được trực tiếp tinh lọc khí tức quỷ dị trên thân thể nó.

Hai con thiềm thừ vàng óng ánh cắn mạnh vào nửa phần thân thể hài nhi, dứt khoát cắn nuốt hết. Kim quang quanh thân chúng bùng lên mạnh mẽ, phần bụng không ngừng co rút lại, như đang cố gắng tiêu hóa thân thể hài nhi kia.

Chẳng bao lâu sau, hai con thiềm thừ màu vàng óng ánh đã quay trở lại bên cạnh Chủng Cảnh Sơn, chui vào ống tay áo gã và biến mất.

"Đôi Thông Linh Kim Thiềm này của Chủng sư đệ càng ngày càng thần diệu hơn rồi, không ngờ lại có thể trực tiếp tinh lọc tà khí nồng đậm trên người con Quỷ Anh kia." Cát Phác mỉm cười nói với Chủng Cảnh Sơn chất phác đang im lặng ở bên cạnh.

"Sư huynh gần Kết Đan rồi." Chủng Cảnh Sơn đáp lại ngắn gọn một câu, trong giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

"Đa tạ hai vị sư huynh, Cát sư huynh và Chủng sư huynh đã giúp đỡ hết sức, Lục mỗ vô cùng cảm kích." Lục Huyền – người luôn theo dõi trận đại chiến ở cự ly gần, vừa thấy chiến đấu chấm dứt đã lập tức đi tới chỗ hai người Cát Phác, cúi đầu thật sâu, cảm kích nói.

"Lục sư đệ đừng cảm ơn sớm như vậy, tên tà tu này có phần quái dị." Cát Phác xua tay áo, lập tức đi vào khoảng giữa đồ án thái cực, tà tu trước mặt đã trở thành một cái xác khô vỡ vụn, nhưng Cát Phác vẫn nghiêm túc nói.

"Sư huynh phát hiện được điều gì sao?"

"Ừ." Cát Phác khẽ gật đầu một cái: "Bởi vì kẻ vừa rồi cũng chỉ là một bộ phân thân khôi lỗi đặc thù mà thôi, chỉ có điều nó hơi khác so với đám khôi lỗi bình thường, tâm niệm trực tiếp kết nối với nguyên chủ, khôi lỗi chết sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến nguyên chủ. Hơn nữa khoảng cách của nguyên chủ sẽ không quá xa, Lục sư đệ đi theo phía sau ta. Chủng sư đệ, hai chúng ta mỗi người tìm kiếm một khu vực phụ cận Kiếm Môn trấn. Phân thân khôi lỗi bị hủy, tà tu đứng đằng sau sẽ để lộ ra dao động linh khí mạnh mẽ, khả năng cao là chúng ta có thể tìm được hắn."

Chỉ thấy Cát Phác phất tay một cái, phía sau đầu lập tức xuất hiện đồ án thái cực trắng đen, thái cực xoay tròn nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã hiện ra một cái thông đạo hắc bạch. Nó bao bọc lấy gã và Lục Huyền rồi biến mất ngay lập tức.



Trong một hang đá bí ẩn nằm cách Kiếm Môn trấn hơn hai trăm dặm.

Ngụy Nhất Tiên không kiềm lòng nổi, lập tức phun ra một ngụm tinh huyết đen thui, cảm nhận được khí tức bạo ngược xao động trong người, gã vội vàng lấy một viên đan dược màu đen nhánh có hình dạng như phôi thai từ trong túi trữ vật ra, nhanh chóng nuốt vào, lúc này mới có thể thoáng ổn định được khí tức trong cơ thể.

"Cát Phác! Chủng Cảnh Sơn! Còn có tên tu sĩ dẫn ta vào tiểu viện kia nữa!" Gã nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ và oán khí vô tận!

Lần này, Ngụy Nhất Tiên tới thu thập Thánh Anh Quả Tử Chu, vốn tưởng rằng có thể kiếm lời lớn, lại không ngờ rằng bản thân ăn quả đắng chua chát đến nhường này! Chẳng những không cầm được linh quả Thánh Anh Quả Tử Chu và rất nhiều linh thực phẩm cấp cao quý hiếm khác trong tiểu viện, mà ngược lại còn tổn thất một bộ phân thân khôi lỗi trân quý không gì sánh được.
Bình Luận (0)
Comment