Chương 564: Tiệc Ăn Mừng Của Bách Lý Kiếm Thanh!
Chương 564: Tiệc Ăn Mừng Của Bách Lý Kiếm Thanh!
"Đúng rồi Lục đại ca, lần này ta tới đây là muốn mời huynh mấy ngày nữa đến dự tiệc ăn mừng của ta, để cho một cao thủ Trúc Cơ trung kỳ như huynh đến chống đỡ hiện trường giúp ta." Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, Bách Lý Kiếm Thanh lập tức đưa cho Lục Huyền một tấm thiệp mời.
"Được, ta nhất định sẽ đến đúng giờ hẹn." Lục Huyền nhận lấy thiệp mời, đáp chắc nịch.
...
Chớp mắt đã đến ngày Bách Lý Kiếm Thanh tổ chức tiệc ăn mừng.
Trên một ngọn núi hùng vĩ với hàng đống quái thạch lởm chởm, Bách Lý Kiếm Thanh đang chào đón bảy - tám người bạn.
Tòa sơn phong này được gã lựa chọn sau khi tấn chức đệ tử nội môn, trải qua quá trình sắp xếp trang trí, nó đã trở thành một tòa động phủ đầy đủ các phương diện, không tệ lắm.
Trong số bảy - tám vị đồng môn kia, hầu hết bọn họ đều là chỗ quen biết khi Bách Lý Kiếm Thanh còn ở ngoại môn, hai người là Trúc Cơ sơ kỳ, mấy người còn lại đang ở cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ hoặc viên mãn. Nhìn có vẻ mấy tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ hoặc viên mãn kia chỉ cách Trúc Cơ một đường ranh giới mỏng manh, nhưng đó là một cái lạch trời mà rất nhiều tu sĩ đều khó có thể vượt qua nổi.
"Các vị đạo hữu, mời các vị cứ tự nhiên thưởng thức linh quả linh trà trước, một vị trưởng bối của ta tới rồi." Khi đang trò chuyện, đột nhiên sắc mặt Bách Lý Kiếm Thanh hơi thay đổi, gã nói một câu với mấy người bạn rồi lộ vẻ mặt cung kính đứng bên ngoài động phủ chờ đợi.
Không đến nửa khắc, một tu sĩ trung niên khí tức thâm trầm khống chế kiếm quang tiến tới trước mặt gã.
"Vu tiền bối! Vô cùng chào đón ngài!" Bách Lý Kiếm Thanh kính cẩn thi lễ thăm hỏi tu sĩ trung niên kia.
Tu sĩ này tên là Vu Hồng, là bạn thân của gia gia gã khi còn ở Thiên Kiếm Tông, tuy nhiên tình cảnh của hai người bọn họ lại khác biệt một trời một vực.
Một người không có hy vọng đột phá Trúc Cơ, con đường tu hành đã đi tới phần cuối, cuối cùng phải lưu lạc đến nơi hoang vắng lạnh lẽo, chỉ sống một cuộc đời ngắn ngủi có hơn một trăm năm, một lòng muốn sinh sôi nảy nở đời sau, chỉ mong trong đám hậu bối của mình có đứa thiên phú ưu tú xuất chúng, rồi gửi gắm vào đối phương trợ giúp mình hoàn thành tâm nguyện còn đang dang dở.
Người còn lại thuận lợi đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, tấn thăng làm đệ tử nội môn, tuổi thọ đạt tới năm trăm năm, thậm chí còn đi đến Trúc Cơ trung kỳ, có một tia khả năng nhìn trộm được cảnh giới Kết Đan.
Sau khi Bách Lý Kiếm Thanh bái nhập Thiên Kiếm Tông, đã đến thăm hỏi Vu Hồng mấy lần, Vu Hồng cũng khá quan tâm đến đứa hậu bối của người bạn tốt lúc xưa.
"Kiếm Thanh, giờ ngươi đã trở thành đệ tử nội môn rồi, không cần phải gọi ta là tiền bối nữa, từ nay về sau ta và ngươi sẽ xưng hô như huynh đệ." Tu sĩ trung niên ôn tồn nói.
"Như vậy sao được, dù ta có trở thành đệ tử nội môn thì ngài vẫn là trưởng bối của ta." Vẻ mặt Bách Lý Kiếm Thanh vô cùng kiên định.
Thấy gã kiên trì như vậy, tu sĩ trung niên cũng lộ ra một chút bất đắc dĩ.
"Điều này không phù hợp với quy củ của tông môn, không bằng như vậy đi, ở nơi công cộng, ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, nhưng nơi riêng tư thì gọi ta là tiền bối cũng được."
Hai người một trước một sau, cùng tiến vào trong động phủ. Mấy người bạn của Bách Lý Kiếm Thanh đang ở trong động phủ, rối rít bước ra chào đón, khi cảm nhận được dao động linh lực trên người Vu Hồng ở Trúc Cơ trung kỳ, cả đám đồng loạt cúi đầu chào hỏi.
"Vu tiền... Vu sư huynh, vị này là Thân Sùng Văn, vị này là..." Bách Lý Kiếm Thanh giới thiệu từng người đang có mặt tại đây cho Vu Hồng.
"Vị này chính là Vu Hồng sư thúc, tu vi cao thâm, đã tiến nhập cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ được mấy chục năm, có thực lực cực kỳ khủng bố trên kiếm đạo."
"Vu sư thúc!"
Nghe được những lời này của Bách Lý Kiếm Thanh, vẻ mặt mọi người càng thêm cung kính hơn.
"Ừm." Vu Hồng lướt nhanh qua đám người, khẽ gật đầu một, ánh mắt liếc nhìn hai vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nhiều hơn vài cái, có chút khoe khoang.
Bách Lý Kiếm Thanh vội vàng bưng linh quả linh trà tới, mọi người đều tập trung xung quanh Vu Hồng, mỗi khi gã nói một câu, đều sẽ có người phụ họa rồi bật cười khúc khích, khiến Vu Hồng cảm thấy sung sướng như đang tắm cơn gió xuân.
Vu Hồng cũng vô cùng hưởng thụ hoàn cảnh này, thỉnh thoảng lại kể vài câu chuyện về những lần gã phiêu lưu mạo hiểm thăm dò bí cảnh, làm mọi người kinh ngạc cảm thán không ngừng.
"Vu sư huynh, ta ra ngoài một lát, có một người bạn chí cốt đi tới, cần ta đi ra ngoài chào đón." Bách Lý Kiếm Thanh nhẹ giọng nói.
Vu Hồng chẳng ừ hử gì chỉ gật gật đầu, trên tay cầm linh trà, chậm rãi uống một ngụm nhỏ, thản nhiên tự đắc.
Chẳng bao lâu sau, Bách Lý Kiếm Thanh đã dẫn một thiếu niên tuấn tú đi vào trong động phủ. Vu Hồng lơ đãng quét mắt nhìn qua, chén trà trong tay lập tức lắc lư thật mạnh, suýt chút nữa thì đổ hết linh trà trong chén ra ngoài.
"Lục sư huynh!"
Từ xa, Lục Huyền đã trông thấy một tu sĩ trung niên khí tức thâm trầm đang tiến lại gần mình, trên mặt còn nở nụ cười cực kỳ nóng bỏng.
"Xin chào Vu đạo hữu." Trong mắt hắn lóe lên một tia khó hiểu, cũng mở miệng chào lại vị tu sĩ trung niên này. Hắn có chút ấn tượng với đối phương, người này họ Vu, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, từng gặp hắn mấy lần ở trong khu phúc địa do ba tông môn cùng nhau liên thủ khai thác, giữa hai người chỉ quen biết sơ sơ nên sau khi trở về tông môn cũng không có liên lạc gì.
"Không ngờ Lục sư huynh vẫn còn nhớ tới tại hạ." Nụ cười trên mặt Vu Hồng càng trở nên chân thành và nhiệt tình hơn.
Gã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về Lục Huyền.
Khi còn ở bên trong phúc địa, dựa vào tạo nghệ tinh thâm trên phương diện linh thực, Lục Huyền đã giải quyết vấn đề khó khăn có liên quan đến quái trận cây cối hình cánh tay thay một đám đồng môn.
Bên cạnh đó, Vu Hồng còn chú ý tới một tình huống khác, đó là thái độ của cả hai đệ tử chân truyền là Hỏa Lân Nhi cùng với Kiếm Vô Hà, bình thường bọn họ đều để mắt cao hơn đầu, vậy mà cũng đối xử hết sức thân thiết với Lục Huyền, thậm chí còn ngoài ý muốn biết được chuyện Kết Đan chân nhân đặc biệt để lại cho Lục Huyền một tấm phù lục đặc chế làm vật cứu mạng.
Dưới nhiều nhân tố khác nhau đồng thời tác động đến, vô hình trung thái độ của gã đối với Linh thực sư Lục Huyền đã thay đổi rất nhiều, muốn kết bạn lắm nhưng lại không tìm được cơ hội nào.
"Kiếm Thanh, ngươi quen biết Lục sư huynh sao?"
"Ừm, là trước đây ta và Lục đại ca bái nhập vào tông môn cùng một đợt." Bách Lý Kiếm Thanh vẫn đắm chìm trong thái độ nhiệt tình quá mức của Vu Hồng đối với Lục Huyền, lập tức trả lời theo bản năng.
"Hít..." Vu Hồng không nhịn được lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Không ngờ hai người này lại có một đoạn trải nghiệm như vậy…
Gã hết sức quen thuộc với thời điểm Bách Lý Kiếm Thanh gia nhập vào tông môn, nói cách khác, chặng đường Lục Huyền đi qua, từ một đệ tử ngoại môn tấn thăng đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, chỉ ngắn ngủi không đến hai mươi năm?
Tuổi còn trẻ như vậy, lại được chân truyền thậm chí là Kết Đan chân nhân của tông môn coi trọng, tương lai của hắn tuyệt đối không thể đo lường!