Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 566 - Chương 566: Tính Miễn Dịch!

Chương 566: Tính Miễn Dịch! Chương 566: Tính Miễn Dịch!

Thứ từng là một điểm yếu của hắn như linh thức lại đang từ từ được lấp đầy bổ khuyết rồi.

Sau khi có ba cây Uẩn Linh Tùng thành thục, từ trong quầng sáng đến từ chúng, hắn đã nhận được bảo vật ngũ phẩm Uẩn Thần Thiếp, cùng với hai gói kinh nghiệm công pháp ngũ phẩm 《 Thần Diễn Kinh 》, giúp cho linh thức tăng trưởng cực nhanh.

Mà phương diện tốc độ, hiện nay Lục Huyền chỉ nắm giữ 《 Phù Quang Thân Pháp 》 và Ngũ Hành Độn Pháp đi kèm trong 《 Đại Ngũ Hành Công 》, tuy trình độ có thể chấp nhận được nhưng cũng chẳng là gì so với một thân bảo vật trên người hắn.

Pháp khí Thanh Phù Lữ tứ phẩm vừa nhận được đã bổ khuyết cực kỳ vừa vặn cho khuyết điểm này của hắn. Hắn duỗi chân ra, xỏ đôi Thanh Phù Lữ kia vào. Xúc cảm êm dịu chạm nhẹ vào chân hắn, một luồng khí tức thư thái nhẹ nhàng lập tức chảy vào lòng bàn chân.

Lục Huyền vừa động tâm niệm, cả người đã bay lên như diều gặp gió, trực tiếp vọt lên trời cao như một mũi tên sắc bén. Trong chớp mắt, hắn đã bay lên điểm cao vài chục trượng. Lòng ham vui trỗi dậy, hắn lập tức điều khiển Thanh Phù Lữ di chuyển cực nhanh bên trong động phủ, để lại một luồng tàn ảnh mờ nhạt.

Sau một lúc thử nghiệm, hắn cũng có chút hiểu biết nhất định về đôi Thanh Phù Lữ tứ phẩm này rồi, đôi giày này có thể gia tăng tốc độ di chuyển của hắn lên rất nhiều, đồng thời cũng có thể ngay lập tức thay đổi phương hướng di chuyển, cho phép hắn làm ra đủ loại động tác không thể tưởng tượng nổi.

"Tập trung trọng điểm vào đặc tính nhẹ nhàng, nhanh chóng và linh hoạt." Lục Huyền đưa ra kết luận.

Kiểm định xong xuôi, hắn lập tức gọi Phong Chuẩn vừa mới đột phá qua. Phong Chuẩn thân mật dựa sát vào người Lục Huyền, cái bụng tròn vo không ngừng cọ cọ.

"Vì sao đã đột phá đến tam phẩm rồi mà cái bụng của ngươi vẫn không hề nhỏ lại vậy?" Lục Huyền nghi hoặc vô cùng, không khỏi lẩm bẩm một câu.

Phong Chuẩn kêu lên một tiếng trong trẻo, rồi lập tức hóa thành một luồng thanh quang xuất hiện ở phía xa xa, còn không đợi Lục Huyền kịp phản ứng, nó đã nhanh chóng di chuyển về vị trí ban đầu chỉ trong nháy mắt.

"Líu ríu!" Nó vỗ đôi cánh đã trở nên rộng rãi hơn, với những đường linh văn giăng đầy hai cánh xanh nhạt, trực tiếp truyền một ý niệm đến trong đầu Lục Huyền.

"Mặc dù bụng của ta không thay đổi, nhưng tốc độ của ta đã tăng lên không biết bao nhiêu lần rồi."

"Được rồi được rồi, chim mập nhà ta là nhanh nhất." Lục Huyền xoa xoa cái bụng mềm mại của Phong Chuẩn, cười khẽ đáp.

Phong Chuẩn rầm rì vài tiếng, lúc này mới thoả mãn rời đi.

Ở trước mặt Lục Huyền, nó vô cùng mong muốn được cho hắn nhìn thấy sự tiến bộ của mình, như để chứng minh rằng những nỗ lực Lục Huyền đã bỏ ra cho nó là không hề uổng phí.

Bản thân nó chỉ là một con yêu thú nhị phẩm có sở trường về tốc độ, nếu theo quỹ đạo phát triển bình thường, chỉ e đến lúc chết đi, cũng khó có thể đột phá phẩm cấp. Chính vì có Lục Huyền, chính vì đi theo hắn từ khi còn nhỏ, lại được hắn cho ăn nhiều loại linh quả nhị phẩm thậm chí là tam phẩm, cùng với thịt yêu thú phẩm cấp cao được chế biến theo nhiều cách khác nhau, lại cộng thêm Bách Quả Linh Tương quý hiếm... Mới giúp nó tìm được cơ hội đột phá giới hạn này.

"Sau này nếu không có chuyện gì để làm, ngươi có thể hoạt động ở gần sơn phong." Phong Chuẩn đã là yêu thú tam phẩm, tốc độ của nó còn đứng đầu trong đám số yêu thú cùng cấp bậc, Lục Huyền đã yên tâm để nó tự do di chuyển ở mấy khu vực xung quanh động phủ.

Dù sao diện tích bên trong động phủ cũng có hạn, nếu luôn bị nhốt ở nơi này thì trên một khía cạnh nào đó, lại không khác gì đang cầm tù nó.

Hơn nữa tòa động phủ này vốn nằm trong nội tông Thiên Kiếm Tông, không cần phải nói về phương diện an toàn, để nó thỉnh thoảng phóng thích bản tính, bay lượn khắp vùng sông núi cũng có thể thúc đẩy thể xác và tinh thần trưởng thành.

"Líu ríu!" Nghe được lời dặn dò này của Lục Huyền, Phong Chuẩn vui sướng kêu lên, rồi thoắt một cái, nó đã biến thành một tia sáng màu xanh, trực tiếp biến mất trong mắt của Lục Huyền rồi.

Lục Huyền vẫn dứt khoát xỏ đôi Thanh Phù Lữ tứ phẩm trên chân, linh khí nội liễm, toàn thân hắn cũng hóa thành một luồng ánh sáng xuất hiện ngay giữa sân, đi tới một gian nhã thất nho nhỏ.

Có một luồng dược hương thoang thoảng trong nhã thất, vừa tiến vào nơi này, đột nhiên trong đầu lại sinh ra một chút cảm ngộ.

Tầm mắt của Lục Hiên chuyển dời sang một viên đan dược hình tròn màu trắng bệch, có kích thước bằng quả trứng bồ câu đang lơ lửng ở giữa phòng. Linh quang trên bề mặt đan dược không ngừng biến hóa, hơi ảm đạm đi một phần, trên tay Lục Huyền cảm nhận được một chút xúc cảm vô cùng nhỏ nhẹ, giống như có một dòng nước nhỏ róc rách nhẹ nhàng chảy trên mu bàn tay hắn vậy.

"Cảm giác tồn tại của Dược Trĩ này quá yếu." Lục Huyền âm thầm cảm thán. Sau đó, hắn truyền một luồng ý niệm tới Dược Trĩ gần như vô hình vô sắc trên tay.

Một con côn trùng thân mềm không có chân lập tức xuất hiện trên mu bàn tay hắn, nó không ngừng chảy quanh mu bàn tay hắn như một dòng chất lỏng.

Sau khi thu được loại sinh vật kỳ lạ có tên Dược Trĩ này từ bí cảnh ở Vô Ngần Hải, Lục Huyền vẫn luôn cất nó ở trong phòng, thỉnh thoảng lại đút cho nó một viên đan dược, để nó hấp thu đan độc còn sót lại bên trong, cũng tiện thể nâng cao phẩm chất đan dược lên một chút. Viên đan dược tròn trịa màu trắng bệch ở trong phòng này chính là Huyền Âm Đan hắn đã để lại cách đây không lâu.

"Hôm nay ta sẽ cho ngươi một món ngon, đảm bảo ngươi có thể ăn một đoạn thời gian rất dài." Lục Huyền vừa cười vừa nói, đã lấy một viên đan dược đen nhánh tràn ngập âm khí từ trong túi trữ vật ra.

"Thánh Anh Đan ngũ phẩm, đủ cao cấp rồi nha!"

Thân thể Dược Trĩ lập tức biến mất, trong cảm ứng bằng linh thức của Lục Huyền, nó đang quấn thật chặt lấy Thánh Anh Đan to bằng quả trứng gà, nỗ lực hấp thu đan độc có thể còn sót lại bên trong đan dược.

"Vừa đề thăng phẩm chất đan dược vừa tỉ mỉ nuôi dưỡng kỳ trùng tứ phẩm Dược Trĩ này, có thể nói là một công đôi việc." Lục Huyền cảm nhận được niềm vui truyền đến từ linh trí thấp kém của con Dược Trĩ kia, âm thầm cảm khái nói.

Hắn mới vừa ra khỏi nhã thất, lại có một luồng khói độc lượn lờ bốc lên từ dưới chân, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Bách Độc Phệ Tâm ấu trùng đang theo sát hắn, luồng độc khí rất nhỏ kia là thứ lan tràn từ trên cơ thể gồ ghề của nó.

"Ngươi cũng muốn ăn hả?" Lục Huyền lấy Thi Diễm Đan nhị phẩm đã lấy được từ tay tên tà tu lúc trước ra khỏi túi trữ vật, rồi ném vào trong miệng ấu trùng. Bách Độc Phệ Tâm ấu trùng chậm rãi nhai viên đan dược nọ, rồi nằm yên trên mặt đất, cẩn thận nhấm nháp thi độc bên trong Thi Diễm Đan.

Chờ đợi hồi lâu, hàm dưới của ấu trùng mới xuất hiện một vệt màu trắng xanh, chỉ trắng xanh một vùng nhỏ và không có xu hướng lan rộng.

"Sự thật đã chứng minh, dù có nhạy cảm đến đâu thì chỉ cần uống thuốc thường xuyên, cũng dần dần tạo nên tính miễn dịch." Lục Huyền nhớ lại phản ứng lần đầu tiên khi Bách Độc Phệ Tâm Trùng dùng Thi Diễm Đan, lại không nhịn được khẽ cảm thán một câu.
Bình Luận (0)
Comment