Chương 569: Thứ Thần Chùy!
Chương 569: Thứ Thần Chùy!
Lục Huyền không chút do dự đã nhét viên linh châu màu xanh biếc kia vào trong khối u cỏ xám khổng lồ của Thảo Khôi Lỗi.
Những sợi linh khí màu xanh biếc lan tỏa từ trung tâm khối u đến các khu vực xung quanh, sau mười mấy hô hấp, toàn bộ thân thể Thảo Khôi Lỗi đã chuyển từ màu xám đen sang màu xanh lá cây, dạt dào sức sống.
Trong cảm giác của linh thức, linh châu xanh ngắt ngưng tụ bên trong khối u cỏ xám xoay tròn chầm chậm, tùy ý để Thảo Khôi Lỗi hấp thu thảo mộc linh khí tinh thuần.
Từ khi Thảo Khôi Lỗi hấp thu rất nhiều bảo vật thảo mộc linh khí, thậm chí còn có một ít Thanh Mộc Nguyên Khí ngũ phẩm, nó đã sinh ra linh trí nhất định. Sau khi được thưởng cho viên linh châu kia, nó giống như một đứa bé mơ mơ hồ hồ biểu đạt lòng biết ơn với Lục Huyền, rồi tiếp tục nhấc đôi chân dài mảnh của mình, đi dò xét linh điền.
"Còn lại hơn một trăm gốc Thủy Huỳnh Thảo đã lần lượt bước vào giai đoàn hoàn toàn thành thục, cần phải để lại năm mươi gốc dùng làm nguyên liệu ngưng chủng. Ngoài ra, nếu ta tiếp tục tấn thăng lên cảnh giới Kết Đan, thì rất có thể phần thưởng tu vi từ bên trong quầng sáng của Thủy Huỳnh Thảo nhị phẩm sẽ giảm mạnh giống như trước kia. Để phòng ngừa chu đáo, ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước, xem có thể bồi dưỡng ra một loại Thủy Huỳnh Thảo tam phẩm biến dị hay không. Chỉ có điều, linh thực tam phẩm đã thuộc về phạm trù Trúc Cơ rồi...”
“Nói cách khác, sự chênh lệch về phẩm giai giữ nhị phẩm và tam phẩm là cực kỳ lớn, cũng giống như chênh lệch giữa Trúc Cơ và Luyện Khí vậy, hoàn toàn không giống như nhất phẩm với nhị phẩm. Có vẻ như chuyện cải tiến linh thực lần này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn." Lục Huyền nghĩ thầm trong lòng.
Với những bài học rút ra từ Linh Huỳnh Thảo khi lần đầu đột phá Trúc Cơ, hắn quyết định đợi tu vi của mình đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ sẽ bắt tay vào cải tiến Thủy Huỳnh Thảo nhị phẩm.
Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, hắn đi tới một nơi hẻo lánh trên đỉnh núi, đột nhiên bên tai vang lên một chuỗi tà âm. Âm thanh kia cứ không ngừng trêu chọc dục vọng trong lòng hắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mảnh chướng khí màu phấn hồng đập thẳng vào mắt, có thể thấp thoáng nhìn thấy những quả đào màu hồng tươi giữa những chiếc lá đào màu trắng hồng, nửa kín nửa hở, ngẫu nhiên để lộ ra một phần nhỏ như muốn dụ dỗ Lục Huyền lao tới cắn một miếng.
Cảnh sắc tươi đẹp này, lại kết hợp với tà âm do Huyễn Âm Trúc ở bên cạnh phát ra, khiến cho mức độ mê tình trực tiếp gia tăng thêm mấy cấp bậc.
"Mê Tiên Đào và Huyễn Âm Trúc kết hợp lại với nhau, đồng thời mê hoặc cả thị giác lẫn thính giác, bảo sao ngày nào Yêu Quỷ Đằng cũng tới đây một chuyến, một khi đã đến là ở lại cả ngày, vui đến quên cả trời đất."
Sau khi hái một đợt Mê Tiên Đào tam phẩm, nó lại bắt đầu kết linh đào, một thời gian nữa hắn sẽ thu được một lượng lớn quầng sáng màu trắng.
Trước khi Lục Huyền rời đi, hắn niệm một câu Thanh Tịnh Chú cho bản thân, trả lại trạng thái vô dục vô cầu cho nội tâm, ánh mắt trở nên trong trẻo, lúc này mới rời khỏi khu vực có chứa hai chủng linh thực không đứng đắn kia.
"Gốc Uẩn Linh Tùng cuối cùng đã thành thục rồi." Hắn đi đến phía trước cây Uẩn Linh Tùng côi cút lẻ loi kia. Uẩn Linh Tùng đã được linh thức của hắn nuôi dưỡng nhiều năm, từ lâu đã tâm niệm tương thông với hắn. Bởi vậy, Lục Huyền vừa xuất hiện, từng chuỗi tùng reo đã truyền từ xa tới, đồng thời một quả tùng xanh biếc kiêu ngạo đứng sừng sững trên ngọn cây, chờ Lục Huyền đến hái.
Sau khi xác định thanh tiến độ bán trong suốt phía dưới cây đã hoàn toàn tràn đầy, Lục Huyền mới vươn tay nhẹ nhàng hái quả tùng xanh kia xuống. Hình dáng quả tùng này giống hệt một tòa tháp, từng lớp vảy màu xanh ngọc trong suốt xếp chồng lên nhau, linh quang lóe sáng, khi cầm trên tay sẽ có cảm giác mịn màng và trong suốt vô cùng.
"Lại thêm một quả tùng Uẩn Linh Tùng, vẫn là phẩm chất tốt, không biết sẽ mở ra phần thưởng gì." Trong lòng hắn cực kỳ thoả mãn, có thể thu hoạch được một trái linh quả phẩm chất tốt từ linh thực tứ phẩm, đã vượt xa sự mong đợi của hắn rồi.
Bốn cây Uẩn Linh Tùng kết ra bốn quả tùng màu xanh ngọc bích, Lục Huyền còn chưa ăn quả nào, hắn vẫn đặt chúng ở trong Thao Trùng Nang, giữ gìn thật kỹ.
Sau khi cất quả tùng đi, ánh mắt Lục Huyền chuyển đến ngọn cây, một quầng sáng màu trắng hơi lập lòe vừa lặng lẽ xuất hiện. Hắn không kiềm chế được cảm giác chờ mong trong lòng, đã vội vàng vươn tay tới nhẹ nhàng chạm vào bề mặt quầng sáng. Một tiếng "ầm" khe khẽ vang lên, chỉ trong nháy mắt quầng sáng kia đã nổ tung thành vô số điểm sáng nhỏ bé, lao thẳng vào cơ thể Lục Huyền.
Khoảnh khắc đó, hắn lập tức cảm nhận được rất nhiều tia ý vị sắc bén tinh tế vừa tràn vào trong thức hải của mình, một ý niệm cũng hiện lên trong đầu.
【Thu hoạch một quả Uẩn Linh Tùng tứ phẩm, nhận được pháp khí Thứ Thần Chùy ngũ phẩm.】
Một cái dùi nhọn hoắt vừa lặng lẽ xuất hiện trên tay hắn. Cái dùi này có màu trắng bạc, dài hơn nửa thước, mặt trên có khắc rất nhiều phù văn rỗng dày đặc khó hiểu, lại tinh mỹ tuyệt luân, bên trong còn ẩn chứa ý vị sâu xa không gì sánh được, dường như đang hấp dẫn hồn phách của Lục Huyền.
Khi hắn dùng linh thức quan sát, một luồng nhuệ ý ùn ùn kéo tới, đột nhiên trong người lại xuất hiện một cơn đau nhói hệt như kim châm.
Lục Huyền ngưng tụ tâm thần lên trên cái dùi màu trắng bạc ấy, toàn bộ thông tin chi tiết về nó đột nhiên lóe lên trong thức hải.
【Pháp khí Thứ Thần Chùy ngũ phẩm, lúc kích phát có thể gây ra tổn thương cực lớn cho thần hồn của tu sĩ, yêu thú, thậm chí trong trường hợp nghiêm trọng, còn có thể hồn phi phách diệt, chết ngay tại chỗ.】
"Pháp khí ngũ phẩm! Còn là pháp khí đặc biệt nhằm vào thần hồn!" Lục Huyền vui mừng khôn xiết, tuy cây Thứ Thần Chùy trong tay hắn chỉ có duy nhất một công năng, nhưng công hiệu lại cực kỳ mạnh mẽ.
Phải biết rằng, pháp khí loại thần hồn cực kỳ thưa thớt hiếm thấy, một khi sử dụng thì khó lòng phòng bị, càng khó có thể chống đỡ được.
"Lại thêm một món bảo vật ngũ phẩm. Hư Không Yểm Mục am hiểu huyễn thuật, lại có phạm vi trinh sát rộng, Thuần Dương Chân Hỏa chí dương chí cương đến từ 《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》, bảo vật không gian Thao Trùng Nang, bây giờ lại cộng thêm Thứ Thần Chùy ngũ phẩm này, có lẽ nhiều đệ tử chân truyền trong tông môn cũng khó sở hữu được tài sản phong phú như ta." Khóe miệng Lục Huyền hiện lên một nụ cười mỉm.
…
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Lục Huyền vừa động tâm niệm, kêu gọi chim mập qua đây, dùng linh thức kết nối với nó, không đến nửa khắc sau, cả hai đã bay đến bên ngoài Kiếm đường. Vượt qua cấm chế kiếm khí, hắn đi tới một đỉnh núi cao chót vót có hình dạng như một thanh kiếm sắc bén.
Lục Huyền đã thu xếp cho chim mập ổn thỏa xong, một chút nữa sẽ tự có đệ tử của Kiếm đường bay qua đây dắt nó rời đi.
"Thẩm sư huynh." Lục Huyền tìm được Thẩm Diệp, cất tiếng chào hỏi.
"Lục sư đệ tới rồi ư?" Thẩm Diệp ấm áp cười nói.
"Xin phiền sư huynh dẫn ta tới Kiếm Trì."
"Đơn giản." Thẩm Diệp gật đầu, lập tức dẫn Lục Huyền đi vào một gian đại điện rộng lớn.
Bên trong đại sảnh đã có chừng bảy - tám đệ tử Kiếm đường đang đứng chờ, người thì cầm phi kiếm, người thì đeo hộp kiếm, ai ai cũng có khí thế phi phàm.