Chương 590: Ngươi Sa Đọa Rồi, Sa Đọa Thật Rồi!
Chương 590: Ngươi Sa Đọa Rồi, Sa Đọa Thật Rồi!
"Tám mươi lăm hạt linh chủng nhị phẩm, giá trị tổng cộng còn không bằng ba hạt linh chủng tứ phẩm, chỉ là chút lòng thành."
Lúc trước, hắn đã tích lũy được không ít Kiếm Ấn, sau chuyến đi khai thác phúc địa, tông môn lại trực tiếp ban thưởng thêm một ngàn, mà chuyện hắn bồi dưỡng linh thực cho Đan Điện cũng khiến bọn họ bạo tay ban thưởng rất nhiều, hiện giờ tài sản cảu hắn đã có chút hùng hậu, đã không còn để hơn một ngàn Kiếm Ấn vào trong mắt.
Trương Sách kiểm kê số lượng Kiếm Ấn xong, đã tiến vào chỗ sâu trong nội điện. Một lúc lâu sau, gã mang theo một cái túi nặng trịch đi tới trước mặt Lục Huyền: "Lục sư huynh, đây là tất cả linh chủng sư huynh cần, kính xin xem qua."
Linh thức của Lục Huyền đảo qua, xác nhận chủng loại và số lượng linh chủng xong, gật nhẹ đầu nói: "Đủ rồi."
Đến đây, hắn từ biệt Trương Sách, gọi một con linh hạc ở quảng trường, nhanh chóng trở lại trong động phủ.
"Nha, chim mập trở về rồi?" Trở lại tiểu viện, Lục Huyền liếc mắt một cái đã nhìn thấy con chim mập nhà mình đang nằm rạp dưới đất, tầng tầng sóng thịt trải rộng ra, chiếm diện tích cực lớn.
So với biểu cảm ủ rũ lúc trước, biểu cảm của Phong Chuẩn lúc này đã biến hóa rất lớn, cảnh xuân đầy mặt, vừa nhìn đã biết tâm trạng không tệ.
"Về sau ngươi đã đối xử với con Thanh Mao Phong Chuẩn kia như thế nào?" Lục Huyền tò mò hỏi, trong lòng hơi có một tia căng thẳng, hắn sợ chim mập sẽ truyền tới một luồng linh niệm kiểu như ‘Lão già, mau đưa ta chút linh quả đi cho chim mái.’
Cũng may con chim mập đã cảm nhận được thái độ biến hóa quá lớn đồng loại, trước kiêu căng sau cung kính, mà thành công thức tỉnh, nó lập tức hướng về phía Lục Huyền phát ra một tiếng kêu thanh thúy: "Sau này cứ tùy tiện chơi đùa, chờ ngày nào đó cần dùng lại lấy linh quả ra dụ hoặc."
"Ngươi sa đọa rồi, sa đọa thật rồi! Vậy là con chim thuần khiết của ta đã một đi không trở lại thật rồi!" Lục Huyền thở dài một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con chim mập đang dần dần biến thành cặn bã, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau khi khen thưởng cho chim mập một bình Bách Quả Linh Tương ủ trong Túy Tiên Hồ Lô, hắn đi vào trong linh điền, tìm được một khu vực trống.
"Trời không sinh Lục Huyền ta, đan đạo vạn cổ như đêm dài! Trồng đi!"
Vừa dứt lời, hai mươi hạt linh chủng Hoàng Vân Chi đã rơi vào trong tay hắn. Nhìn qua sẽ có cảm giác hạt linh chủng này cực kỳ bình thường, bên trên có màu vàng sẫm, mặt ngoài lồi lõm không bằng phẳng, giống như những hòn đá nhỏ bên đường, nhưng khi linh thức xâm nhập vào trong, mới cảm nhận được một luồng sinh cơ bành trướng.
Lục Huyền lập tức thi triển Địa Dẫn thuật, kết cấu của linh nhưỡng lặng lẽ biến hóa, xuất hiện rất nhiều hố nhỏ. Hắn đặt linh chủng Hoàng Vân Chi vào trong đó, từng sợi linh vũ nhè nhẹ bay xuống, rót vào trong linh chủng, đồng thời tâm thần của hắn cũng ngưng tụ trên linh chủng.
【 Hoàng Vân Chi, linh thực nhị phẩm, thích âm, sau khi thành thục có thể dùng làm tài liệu chủ yếu để luyện chế Thú Linh Đan. 】
【 Trong cơ thể cây có thành phần cực kỳ hấp dẫn yêu thú, rất được yêu thú yêu thích. Để bản thân có thể sinh sôi nảy nở tiếp, trải qua nhiều thế hệ tiến hóa đào thải, linh thực Hoàng Vân Chi đã có được đặc tính cực kỳ độc đáo đó là cho phép bản thân dung nhập vào bên trong linh nhưỡng, rất khó bị phát hiện. 】
【 Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta... 】
Trong cảm nhận linh thức của Lục Huyền, hòn đá nhỏ kia vừa tiến vào linh nhưỡng đã lặng yên không một tiếng động chậm rãi dung hợp cùng một chỗ với mảnh linh nhưỡng xung quanh rồi, nếu hơi không chú ý một chút, chắc chắc sẽ bỏ qua nó.
"Đúng là điểm đặc biệt của loại linh thực này có thể giúp nó tránh khỏi không ít nguy hiểm." Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng, lại tiện tay bố trí một đạo cấm chế ở gần Hoàng Vân Chi, phòng ngừa linh chủng hoặc là mầm non vừa mọc lên đã đám linh thú hoặc là Yêu Quỷ Đằng bên trong động phủ ăn vụng.
Sau đó, hắn cũng lần lượt trồng những loại linh chủng còn lại xuống dưới linh điền.
Những loại linh thực này chủ yếu được dùng để thí nghiệm, bởi tinh lực của Lục Huyền có hạn, hắn cũng không dự định sẽ tinh tế hóa bồi dưỡng toàn bộ chúng nó ở mức độ lớn nhất, chỉ cần thỉnh thoảng đi qua chăm sóc một chút, thời gian còn lại cứ để mặc chúng nó tự do sinh trưởng ở trong động phủ là được.
Sau khi gieo xuống, hắn lại một lần nữa đi tới trước mặt linh thực Hoàng Vân Chi, đầu ngón tay tuôn ra một tia sáng màu xanh nhàn nhạt.
"Muốn không bị phát hiện trong quá trình trưởng thành đúng không? Đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian chờ các ngươi trưởng thành bình thường như vậy. Cho nên, hãy chuẩn bị sẵn sàng, ta bắt đầu gia tốc đây." Lục Huyền thấp giọng nói một câu.
Ngay sau đó, Thanh Mộc Nguyên Khí trên tay hắn đã được chia làm hai mươi luồng khí tức nhỏ như sợi tóc, trực tiếp được rót vào bên trong hạt linh chủng màu vàng sậm kia.
Thanh Mộc Nguyên Khí chính là tinh hoa sinh mệnh của linh thú Thanh Huyền Lộc ngũ phẩm ngưng kết mà thành, bên trong ẩn chứa thảo mộc linh khí cực kỳ khủng bố, có thể thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của linh thực, cũng như rút ngắn thật nhiều thời gian trưởng thành của chúng nó.
Bình thường, nếu muốn bồi dưỡng một gốc linh thực nhị phẩm đến thời kỳ thành thục, ít nhất cũng cần từ một đến hai năm, thậm chí còn nhiều hơn, Lục Huyền không đủ kiên nhẫn chờ đợi Hoàng Vân Chi thành thục, mới có ý tưởng dùng Thanh Mộc Nguyên Khí tới thúc giục nó nhanh chín.
Tuy Thanh Mộc Nguyên Khí vô cùng quý hiếm nhưng hiện tại trong tay hắn đang có Nạp Linh Thảo Châu mở ra từ quầng sáng bên trong Tàng Nguyên Thảo, một khi tiêu hao quá nhiều, có thể hấp thu Nạp Linh Thảo Châu bổ sung. Hơn nữa, Hoàng Vân Chi chỉ là linh thực nhị phẩm, tiêu hao Thanh Mộc Nguyên Khí cũng không nhiều.
Dưới hai điều kiện trên, Lục Huyền đã quyết định yên tâm lớn mật thực hiện hành vi này.
Chỉ thấy luồng linh lực màu xanh nhạt ẩn chứa sinh cơ nồng đậm nhanh chóng tràn vào bên trong hạt linh chủng màu vàng sậm kia, bị linh chủng tham lam hấp thu, rồi bắt đầu sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Nửa khắc sau, lớp vỏ bên ngoài linh chủng lặng lẽ vỡ tan, một cái chồi non màu vàng nhạt cũng từ tốn ló đầu ra từ bên trong linh nhưỡng, nhẹ nhàng run rẩy trong gió, bày ra dáng vẻ yếu đuối mong manh.
Liên tiếp tiêu hao Thanh Mộc Nguyên Khí, quầng sáng màu xanh nhạt bên trong đan điền của Lục Huyền chỉ còn lại non nửa. Hắn lập tức lấy một viên linh châu màu xanh biếc từ trong túi trữ vật ra, ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, linh châu màu xanh biếc nhanh chóng bộc phát ra mấy chục luồng thảo mộc linh khí rất nhỏ, đều được dẫn dắt tiến vào trong đan điền của Lục Huyền.
Quầng sáng màu xanh nhạt trong đan điền khe khẽ xoay tròn, hấp thu càng nhiều Nạp Linh Thảo Châu thể tích của nó càng lớn.
Sau khi hấp thu hoàn toàn viên linh châu màu xanh biếc, quầng sáng màu xanh nhạt trong cơ thể hắn cũng khôi phục được hơn phân nửa so với ban đầu.
Thúc giục Thanh Mộc Nguyên Khí trong một khoảng thời gian quá dài, tinh thần của Lục Huyền có chút mệt mỏi, hắn lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.