Chương 603: Gặp Lại Sư Cầm Thú!
Chương 603: Gặp Lại Sư Cầm Thú!
"Trong Vân ốc (phòng mây) còn có mấy vị đồng môn Trúc Cơ khác, bọn họ chủ yếu phụ trách những công việc cụ thể hàng ngày ví dụ như chuyện ăn uống sinh hoạt của nhóm linh thú, lúc rảnh rỗi sẽ trở lại trong Vân ốc tu hành nghỉ ngơi, sư điệt ngươi chỉ cần quản lý tổng thể là được."
"Trong Vạn Yêu Quật có một vùng cấm địa, bên ngoài có cấm chế mạnh mẽ, ngay cả vài vị Kết Đan chân nhân có đồng thời công kích thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể đột phá được, Lục sư điệt cũng đừng tự tiện xông vào."
"Cách mỗi một đoạn thời gian nhất định, trên phúc địa sẽ có một loại kỳ vật tên là Đế Lưu Tương rơi xuống, sau khi yêu thú hấp thu luyện hóa thứ này, có thể tăng cường thân thể lên rất nhiều. Đế Lưu Tương kia cũng có tác dụng nhất định với tu sĩ, nhất là tu sĩ Luyện Thể, đến lúc đó sư điệt có thể thu lấy một ít. Vào thời điểm hư không phun trào Đế Lưu Tương, rất có thể nhóm linh thú hộ tông sẽ phát sinh tranh đấu, đến lúc đó kính xin sư điệt lưu tâm nhiều hơn."
"Ta nhất định sẽ chú ý thật tốt." Lục Huyền vội vàng đáp.
"Vậy mọi chuyện giao lại cho ngươi." Thương Ngô chân nhân lạnh nhạt nói một câu, sau đó để lại cho Lục Huyền một tấm phù lục truyền tống, và cùng Hỏa Lân Nhi biến mất khỏi đám mây kia.
Lục Huyền cất kỹ tấm Chưởng Yêu Lệnh vào túi trữ vật, sau đó đi ra khỏi Vân ốc, dạo bước trên mặt đất. Hắn không phát hiện được bóng dáng của nhóm đồng môn trong mấy tòa Vân ốc bên cạnh khác, hẳn là bọn họ đã bay xuống Vạn Yêu quật bên dưới, chăn nuôi chăm sóc đám linh thú rồi.
Hai mắt hắn lóe lên một mảnh linh quang mịt mờ, trực tiếp xuyên qua đám mây dày đặc, rơi thẳng xuống mảnh Vạn Yêu Quật dưới chân. Toàn bộ địa hình phức tạp có nhiều loại địa thế, núi rừng, ao đầm, hồ nước, hoang mạc ... của khu phúc địa nhanh chóng in vào tầm mắt.
Từng con linh thú to lớn hiện ra, đám này hoặc tự do bay lượn dưới đám mây, hoặc lúc ẩn lúc hiện trong núi rừng, hoặc chơi đùa đùa giỡn trong hồ nước. Tất cả nhóm linh thú đều chung sống hoà bình, ngay ngắn trật tự.
"Đi xuống xem một chút." Lục Huyền cầm Chưởng Yêu Lệnh trong tay, Thanh Phù Lữ dưới chân đang nhanh chóng xuất hiện một mảnh linh quang, sau đó hạ xuống từng bậc một.
Vừa mới rơi xuống đất, một con voi khổng lồ cao tới năm - sáu trượng đã cảm nhận được khí tức xa lạ của Lục Huyền từ phía xa, bàn chân to lớn nhanh chóng đi tới, ung dung bước đến chỗ Lục Huyền. Hành động này khiến mặt đất ầm ầm chấn chuyển một hồi, có thể thấy được lực lượng của con Cự Tượng nọ to lớn đến mức nào.
Đi đến trước mặt Lục Huyền, Thanh Hắc Cự Tượng tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, hai lỗ mũi thở phì phì, một luồng khí trắng giống như mũi tên nhọn nhanh chóng lướt qua bên cạnh người Lục Huyền.
"Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn." Lục Huyền lộ vẻ mặt tự nhiên, hai tay ôm quyền, trên ngón tay có một tấm Chưởng Yêu Lệnh nhẹ nhàng đung đưa.
"Ò ò ò!" Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chưởng Yêu Lệnh, Thanh Hắc Cự Tượng đã gầm nhẹ một tiếng, rồi ngồi xổm xuống, thân thể như ngọn núi nhỏ của nó hướng về phía Lục Huyền, tựa như đang yêu cầu hắn vuốt ve.
Nhìn qua thân thể giống như một ngọn núi đá bị vỡ vụn của Cự Tượng, Lục Huyền vội vàng nhảy ra, không để ý tới con Cự Tượng đang nằm trên mặt đất, tựa như một gốc linh mộc đè xuống, hắn tùy ý lựa chọn một phương hướng, thân hình giống như phù quang lướt đi.
Trong lúc đi dạo bên trong phúc địa, Lục Huyền đã đụng phải không ít linh thú, phần lớn thực lực của chúng đều nằm trong khoảng tam phẩm tứ phẩm, cũng có không ít ấu thú tương đương với thực lực của tu sĩ Luyện Khí.
Những con linh thú này nhìn thấy hắn xa lạ, lập tức đưa ra những loại phản ứng khác nhau hoặc nhiệt tình, hoặc lạnh nhạt, hoặc trêu đùa, nhưng đều không chủ động công kích hắn, nhất là khi nhìn thấy tấm Chưởng Yêu Lệnh trong tay Lục Huyền, cả đám đều trở nên thành thành thật thật ngoan ngoãn vô cùng, không ít linh thú có ngoại hình thô kệch to lớn còn muốn làm nũng với hắn.
"Ừm, hình như ta vừa nhìn thấy một người quen, à không phải, là thú quen." Lục Huyền thoáng dừng bước, đưa mắt nhìn về phía một con linh thú đầu sư tử mình chim ưng đang ở cách đó không xa. Con linh thú này vẫn một mực đứng tại chỗ, dáng vẻ hơi ngốc nghếch.
"Đây không phải là con Sư Cầm Thú ta từng thuần dưỡng lúc trước sao? Một đoạn thời gian không gặp, nó đã trưởng thành nhiều như vậy rồi?" Ánh mắt Lục Huyền sáng lên, hắn lập tức chạy về phía Sư Cầm Thú.
Lúc ấy, khi hắn thay tông môn đi thuần phục yêu thú, đã đụng phải mấy con linh thú có vấn đề, trong nhóm ấy có con Sư Cầm Thú này, bởi vì tạp giao hỗn huyết, nên mặc dù lực lượng của nó lớn vô cùng, thân thể cường hãn, nhưng đầu óc lại không ra sao, khó có thể lý giải được các loại chỉ lệnh của Lục Huyền.
Lục Huyền đã âm thầm dạy thêm giờ cho nó, cũng không ngừng cổ vũ mới miễn cưỡng giúp nó đuổi kịp được tiến độ của đám ấu thú, bước đầu thuần hóa thành công.
Sư Cầm Thú vừa nhìn thấy Lục Huyền, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, nó cảm giác bóng người trước mắt này cực kỳ quen thuộc, nhưng thoáng cái lại nghĩ không ra.
"Ngang!" Chờ sau khi Lục Huyền càng ngày càng tới gần, Sư Cầm Thú với tâm tư đơn thuần rốt cuộc cũng hồi tưởng lại, nó lập tức phát ra một tiếng thét dài đinh tai nhức óc, cũng vội vàng bay đến trước mặt Lục Huyền.
"Ngừng ngừng ngừng!" Chỉ trong nháy mắt, bàn tay Lục Huyền đã hóa thành màu ngọc trong suốt, hắn vội vàng ngăn cản con Sư Cầm Thú giống như mãnh cầm vồ mồi đang lao về phía mình.
Cái đầu sư tử đầy lông xù của Sư Cầm Thú lập tức rúc vào lòng bàn tay Lục Huyền, tùy ý để cho hắn vuốt ve, trong miệng phát ra âm thanh vui sướng rên rỉ.
"Nhóc con này, biểu hiện rất không tệ nha, một đoạn thời gian không gặp mà hình thể của ngươi đã tăng lớn hơn không ít, thực lực cũng tăng cường thêm nhiều như vậy rồi." Lục Huyền đưa tay tùy tiện xoa đầu Sư Cầm Thú, trong giọng nói có vài phần tán thưởng.
Sư Cầm Thú nghe vậy, tư thái lại càng thêm nũng nịu, giống như một chú chim nhỏ nép vào người hắn, hình thành một loại tương phản mãnh liệt với hình thể hung mãnh to lớn bên ngoài.
Lục Huyền có ý nghĩa cực kỳ đặc thù đối với nó. Bởi vì huyết mạch hỗn tạp, dẫn đến linh trí thấp, nên từ khi sinh ra đến nay, nó đều là đối tượng bị nhóm linh thú khác bắt nạt trêu đùa, bởi vậy từ nhỏ, Sư Cầm Thú đã cực kỳ tự ti rồi. Thời kỳ ấu thú, huyết mạch của hai loại yêu thú cường đại còn chưa triển lộ ra, nhưng thiếu sót về phương diện linh trí và ngộ tính lại hiển lộ rõ ràng.
Trong lúc Lục Huyền thuần hóa một đám ấu thú, biểu hiện của nó cực kỳ không tự tin. Vậy mà Lục Huyền hốt thuốc đúng bệnh, không ngừng cổ vũ, lại cố gắng sửa chữa, uốn nắn những ý nghĩ bi quan trong lòng nó, giúp nó lấy lại được lòng tin, đồng thời ban đêm, hắn thường xuyên tiến vào chuồng thú, lén lút dạy bù cho nó những phần nó đã tụt hậu so với đám đồng bạn khác.
Đối với Sư Cầm Thú, Lục Huyền giống như một tia sáng lóe lên trong bóng tối, khiến cho sinh mệnh của nó một lần nữa trở nên rực rỡ chói lọi hơn.