Chương 611: Tâm Phục Khẩu Phục!
Chương 611: Tâm Phục Khẩu Phục!
Xúc tu vốn không có hình thái cụ thể, mắt thường khó có thể nhìn thấy được, nhưng lại cần chặt đứt phân tách nó ra khỏi cơ thể mẹ trong một khoảng thời gian cực ngắn, khó khăn ra sao, hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Nhưng Lục Huyền lại có lòng tin rất lớn.
Sau khi tu luyện Phá Vọng Đồng Thuật, lại nuốt thêm mấy viên nhãn cầu tà dị của Bách Đồng Quỷ Mộc, hiện giờ Phá Vọng Đồng Thuật của hắn đã đạt đến cảnh giới cực kỳ tinh thâm. Hai người Tôn Ngọc không phát hiện ra đám xúc tu vô hình, nhưng ở trước mặt hắn, chúng nó lại không có chỗ che thân.
Ngoài ra, bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể cung cấp lượng lớn Thanh Mộc Nguyên Khí cho hai con thú kia, một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, hắn hoàn toàn có thể kéo thú mẹ hoặc ấu thú từ bên bờ vực tử vong trở về.
Đó là chưa kể đến kiếm đạo tinh xảo, thanh tiểu kiếm xanh biếc lấy được từ trong bí cảnh Vô Ngân Hải kia hoàn toàn có thể mổ bụng lấy ấu thú ra ngoài, đồng thời cũng có thể bảo đảm sinh cơ của hai mẫu tử nhà chúng.
Dưới đủ loại điều kiện như vậy, hắn có lòng tin tuyệt đối với ca phẫu thuật mổ bụng lấy ấu thú này.
Không để ý tới hai người Tôn Vân còn đang khiếp sợ vì tuyên bố muốn bảo vệ cả lớn lẫn nhỏ của mình, Lục Huyền lập tức lấy cái vỏ kiếm cổ xưa hơi run nhè nhẹ ra, tiểu kiếm màu xanh biếc vẫn một mực được đặt ở bên trong vỏ kiếm cũng nhanh chóng trượt ra theo lỗ hổng.
Hắn không để ý tới cái vỏ kiếm cổ xưa vẫn đang run rẩy bên cạnh, đã cầm tiểu kiếm xanh biếc trong tay, linh khí phân bố đều trên thân kiếm.
Tiểu kiếm xanh biếc không biết có lai lịch gì nhưng sắc bén dị thường, có thể dễ dàng mổ bụng thú mẹ ra. Chỉ thấy một luồng kiếm khí vô hình ẩn chứa sinh cơ nồng đậm nhanh chóng xuyên thẳng qua bụng thú mẹ, cắt đứt toàn bộ những sợ xúc tu vô hình - vốn là mối liên hệ chặt chẽ giữa ấu thú với thân thể thú mẹ.
Đôi mắt Lục Huyền chăm chú nhìn xuống, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ xúc tu đã bị chặt đứt. Ngay sau đó, hắn lại dùng linh lực nâng con ấu thú bay nhanh ra.
"Sinh rồi!" Thanh niên bình thường lên tiếng hô lên, Tôn Vân cũng không khỏi thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Lục Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, quầng sáng màu xanh nhạt bên trong đan điền nhanh chóng xoay tròn, Thanh Mộc Nguyên Khí liên tục được rót vào bụng thú mẹ, không ngừng chữa trị, khôi phục bộ phận liên kết với đám xúc tu vô hình đã bị cắt đi, cùng với vết nứt trên bụng nó.
Dưới năng lực chữa trị cường đại của Thanh Mộc Nguyên Khí, thú mẹ vốn có sinh cơ yếu ớt, thống khổ vạn phần đã nhanh chóng an tĩnh lại. Nó cố gắng chống nửa thân trên dậy, muốn nhìn con của mình.
"Này, cho ngươi nhìn đó, nhóc con này rất là to nha." Lục Huyền nâng ấu thú lên, đặt xuống trước mặt thú mẹ.
Ấu thú to bằng cái chậu tắm, với một tầng kim quang bọc lấy thân thể, bên trong kim quang có vô số những sợi tơ máu nhàn nhạt, đang cố gắng mở ra một đôi mắt ngây thơ vô tri. Vừa cảm nhận được khí tức của mẫu thân, con ngươi màu màu vàng nhạt kia đã toát lên vài phần ỷ lại, hoàn toàn hồn nhiên không biết trong lúc mình đang phát triển, đã hút bao nhiêu tinh huyết của mẫu thân rồi.
Lôi Bạo Hùng nhìn thấy hài tử của mình, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, trong con ngươi uy nghiêm tràn đầy vẻ dịu dàng từ ái. Nó để mặc cho ấu thú hút sữa của mình, bởi vì tâm lực mệt mỏi quá độ mà rơi vào giấc ngủ say.
"Lục sư huynh thực sự không nuốt lời, toàn bộ hai con linh thú lớn nhỏ đều được bảo vệ rồi!" Cảm nhận được con thú mẹ chỉ mệt quá mà ngủ thiếp đi chứ không có nguy hiểm về tính mạng, ấu thú cũng khỏe mạnh, thanh niên bình thường cực kỳ hưng phấn nói.
"Thật không ngờ Lục sư đệ lại lợi hại như vậy, Thương Ngô sư thúc giao phúc địa này cho ngươi, đúng là không nhìn lầm người." Thanh niên tuấn lãng Tôn Vân lộ ra ánh mắt phức tạp, rồi cam tâm tình nguyện mở miệng nói.
"Ồ, sao kim quang bên ngoài thân thể con ấu thú này lại có nhiều tơ máu thế? Điều này không hề giống với những kiến thức ta từng đọc được trên điển tịch về ngự thú trước kia." Thanh niên có tướng mạo bình thường chợt chú ý tới đặc điểm dị thường bên ngoài thân thể ấu thú, sau đó không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Xem sinh mệnh lực của ấu thú, hẳn là không có vấn đề gì." Lục Huyền an ủi.
"Nói không chừng đây chính là điểm mấu chốt khiến cho thú mẹ kia khó sinh, nói không chừng ấu thú Lôi Bạo Hùng mang theo tơ máu này chính là một con linh thú dị chủng." Hắn lộ vẻ suy đoán nói, cũng không chia sẻ tin tức mình biết được cho hai người Tôn Vân.
Xét cho cùng, chuyện hắn có thể thông qua kết quả là một con linh thú khó sinh để biết được nhân tố dị thường nằm ở khu vực xung quanh cấm địa bên trong phúc địa, cũng là chuyện quá bất hợp lý, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vẫn nên khiêm tốn một chút sẽ thỏa đáng hơn.
Hai người cẩn thận kiểm tra các loại phương diện của con ấu thú kia một phen, lúc này mới yên lòng lại.
"May mà hôm nay có Lục sư huynh kịp thời xuất thủ, đã cứu được thú mẹ và con ấu thú trong bụng nó an toàn. Nếu thú mẹ hoặc là ấu thú xuất hiện bất cứ vấn đề gì, ta đều có trách nhiệm rất lớn." Thanh niên bình thường đi đến trước mặt Lục Huyền, trịnh trọng cảm kích nói.
Trên mặt Tôn Vân cũng lộ ra một tia thuyết phục. Đến hiện giờ, gã cũng đại khái biết được vì sao Thương Ngô chân nhân lại giao quyền quản lý phúc địa cho Lục Huyền rồi. Khi đối mặt với tình huống linh thú khó sinh, gã thực sự là bó tay không biện pháp, cũng không dám nắm chắc tuyệt đối có thể đồng thời bảo vệ được hai con thú này, mà Lục Huyền đúng là người tài cao gan cũng lớn, hắn có thể dễ dàng lấy ấu thú ra, mà không làm tồn thương thú mẹ.
Chênh lệch giữa hai người đã bộc lộ rõ ràng rồi.
Nghĩ đến đây, một chút oán khí trong lòng gã cũng lập tức bay biến, không còn sót lại chút gì.
"Sư đệ đừng khách khí như thế. Nếu ta đã cầm Chưởng Yêu Lệnh trên tay, vậy thì phải làm tốt trách nhiệm của ta chứ? Cam đoan nhóm linh thú bên trong Vạn Yêu Quật trưởng thành khỏe mạnh chính là bổn phận của ta." Lục Huyền trầm giọng nói.
"Lục sư đệ, lúc trước là sư huynh ta hẹp hòi, vậy mà lại hoài nghi sư đệ ngươi dựa vào mối quan hệ với sư huynh chân truyền để giành được Chưởng Yêu Lệnh. Hôm nay chứng kiến tận mắt mới biết được sư đệ có trình độ tinh thâm như thế trên linh thú nhất đạo, trong lòng cũng hiểu, ngươi hoàn toàn dựa vào bản lãnh của chính mình để lấy được Chưởng Yêu Lệnh. Sư huynh ta tâm phục khẩu phục rồi." Tôn Vân tiến lên hai bước, chắp tay nói.
"Tôn sư huynh nói quá lời, có thể xóa bỏ hiểu lầm giữa hai bên như vậy đương nhiên là vô cùng tốt, ngày sau còn xin sư huynh chiếu cố nhiều hơn." Nếu Tôn Vân đã cúi đầu nhận lỗi, Lục Huyền cũng không làm khó dễ đối phương, đã chủ động biểu lộ thiện ý của mình.
Hai người bọn họ ở lại chỗ cũ, cẩn thận quan sát tình trạng sinh trưởng của hai mẫu tử linh thú Lôi Bạo Hùng, còn Lục Huyền trở lại trong Vân ốc.