Chương 618: Đại Hội Trao Đổi Bắt Đầu!
Chương 618: Đại Hội Trao Đổi Bắt Đầu!
Sau khi dốc lòng chăm sóc tất cả linh thực trong tiểu viện âm phủ, Lục Huyền lại khôi phục nguyên hình rồi trở về Thiên Kiếm Tông.
Còn hai ngày là tới đại hội trao đổi bảo vật từng được Hỏa Lân Nhi nhắc đến, hắn đi vào linh điền, thi triển Độn Thổ Thuật, đi tới chỗ hai con Song Đầu Cừu Dư, quét sạch Mậu linh nhưỡng chúng tích cóp được trong nhiều năm qua. Sau đó, hắn mang Mậu linh nhưỡng cùng với Tâm Viên Quả đi vào bí cảnh không trọn vẹn.
Linh lực trong bí cảnh vô cùng tinh thuần, thích hợp cho linh thực sinh trưởng hơn Vạn Yêu Quật, lại cộng thêm Mậu linh nhưỡng và U Tuyền Linh Lâm, trồng Tâm Viên Quả ngũ phẩm trong bí cảnh sẽ giúp nó trưởng thành tốt hơn.
Lục Huyền nhìn lướt qua rất nhiều linh thực trong bí cảnh, dù không bồi dưỡng Liệt Diễm Quả và Băng La Quả liên tục nhưng tiến độ sinh trưởng của nhóm này cũng không tệ, đã tiến vào giai đoạn thành thục rồi.
Vì Dưỡng Kiếm Hồ Lô được tẩm bổ bằng kiếm khí của phi kiếm khí đã qua sử dụng nên tiến độ trưởng thành của chúng chỉ chậm hơn so với Liệt Diễm Quả một chút, giờ cũng đã tiến vào giai đoạn thành thục.
Dường như ngay tại thời điểm này, Lục Huyền lại có thể nhìn thấy rất nhiều Kiếm phù tứ phẩm đang được thai nghén bên trong một nhóm hồ lô loang lổ màu xanh biếc với kiếm khí không ngừng khuấy động kia.
Hắn lại nhanh chóng di chuyển từ bí cảnh không trọn vẹn trở về động phủ tông môn, vừa bồi dưỡng rất nhiều linh thực vừa chờ đến ngày đại hội trao đổi bảo vật mở màn.
Hai ngày sau, hắn đúng giờ đi tới vị trí được Hỏa Lân Nhi để lại.
“Lục sư đệ, hoan nghênh hoan nghênh, để ta giới thiệu qua cho ngươi, vị này là Bạch Phi Vũ sư huynh, đệ tử chân truyền trong tông môn, trình độ kiếm đạo xuất thần nhập hóa, dưới kiếm của hắn đã có không biết bao nhiêu tà ma tà tu trở thành vong hồn rồi. Đại hội trao đổi bảo vật lần này chủ yếu là do ta và hắn cùng tổ chức.” Hỏa Lân Nhi vừa thấy Lục Huyền đã lộ ra nụ cười thân thiết, giới thiệu một vị thanh niên tu sĩ bên cạnh với hắn.
Tu sĩ này dung mạo tuấn tú, khí chất xuất trần hệt như tiên nhân, bên hông treo một cái vỏ kiếm thuần trắng, chuôi kiếm lộ ra khỏi vỏ kiếm dường như là một đoạn hài cốt Giao Long.
Trong nháy mắt khi cảm nhận được phi kiếm Giao Long, vỏ kiếm cổ xưa bên hông Lục Huyền đã truyền đến một đợt rung động, chẳng khác nào nhìn thấy tình kiếm trong mộng của mình.
“Đồ vỏ kiếm cặn bã này, có nhiều phi kiếm như vậy vẫn chưa đủ, trong cơ thể đã nhồi đầy phi kiếm, vẫn còn nghĩ đến phi kiếm khác.” Lục Huyền âm thầm truyền một tia ý niệm qua Dưỡng Huyền Võ Kiếm, thầm mắng to một tiếng.
“Chào Bạch sư huynh.” Hắn mở miệng chào thanh niên kiếm tu.
“Lục sư đệ, sau khi ta quay về tông đã từng nghe tới tên ngươi không chỉ một lần.” Một nụ cười xuất hiện nơi khóe miệng thanh niên kia.
“Ta và ngươi đều là đệ tử Kiếm Đường, nhưng vài năm trước ta có việc phải ra bên ngoài tông môn, gần đây mới quay về, biết chuyện một mình Lục sư đệ đã tìm tòi ra phương pháp ngưng tụ Kiếm Thảo tam phẩm, quả thực khiến sư huynh phải bội phục không thôi.”
“Hóa ra là Bạch sư huynh của Kiếm Đường.” Lục Huyền cười nhiệt tình, trong lòng thầm cảm khái, không hổ là Đường có thực lực mạnh nhất tông môn, trong những chân truyền hắn từng gặp thì Kiếm Vô Hà và Bạch Phi Vũ trước mắt đều là đệ tử của Kiếm Đường.
“Mời Lục sư đệ vào, hi vọng ngươi có thể tìm được bảo vật như ý.” Hai người Bạch Phi Vũ dẫn Lục Huyền vào một gian đại sảnh xa hoa.
Mặt sàn đại sảnh được phủ da lông của hổ yêu tam phẩm, gần trăm chiếc ghế đá bạch ngọc được sắp xếp chỉnh tề, trên đỉnh có treo lơ lửng mấy chục viên dạ minh châu linh khí dạt dào. Dưới ánh sáng rực rỡ của dạ minh châu, có mấy chục vị nữ tu thanh lệ tay bưng linh quả linh trà không ngừng đi qua đi lại.
Lục Huyền ngắm nhìn bốn phía, cố ý chọn một nơi vắng vẻ, vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy Chủng Cảnh Sơn cũng trốn trong góc, hai người chắp tay thăm hỏi lẫn nhau rồi người nào người nấy đều tự chìm vào thế giới của riêng mình.
Dù hắn muốn lặng lẽ một mình nhưng mọi chuyện lại không như ý hắn. Với thanh danh của hắn trên phương diện linh thực và thành tựu ở Kiếm Đường, liên tục có tu sĩ đi tới chào hỏi và trao đổi.
Người đến đều là người quen, bao gồm một nhóm linh thực sư do Liễu Tố dẫn đầu, rồi các đệ tử Kiếm Đường, đồng môn từng kết bạn khi mở phúc địa mới, thậm chí có tu sĩ xa lạ thấy cảnh này cũng chủ động tới làm quen với Lục Huyền.
Lục Huyền ứng phó qua loa, thấy cách đó không xa có rất nhiều tu sĩ đang đứng xung quanh Chủng Cảnh Sơn, trong lòng hắn lập tức dễ chịu hơn hẳn. Hắn âm thầm quan sát các tu sĩ nội tông lần lượt tiến vào đại sảnh.
Trong nhóm tu sĩ đang có mặt ở đây có tới năm vị đệ tử chân truyền, Tiên Thiên Kiếm Thể Kiếm Vô Hà, Chủng Cảnh Sơn tinh thông ngự trùng, Hỏa Linh Chi Thể Hỏa Lân Nhi, Bạch Phi Vũ vừa mới kết bạn không lâu và một vị đệ tử chân truyền lạ lẫm.
Trong số những người còn lại, có mấy chục người Trúc Cơ hậu kỳ và cảnh giới viên mãn, vài chục người Trúc Cơ tiền kỳ trung kỳ, có thể nói là quy mô khá lớn.
Chẳng mấy chốc một luồng hồng quang xẹt qua, Hỏa Lân Nhi xuất hiện phía trước đại sảnh: “Chư vị đồng môn, hoan nghênh các vị tới tham dự đại hội trao đổi bảo vật do ta và Bạch Phi Vũ sư huynh tổ chức.”
“Mục đích chúng ta tổ chức đại hội trao đổi bảo vật lần này chỉ đơn thuần là muốn cung cấp một nơi để các vị đồng môn trao đổi bảo vật, chia sẻ những tâm đắc trong lúc tu hành, kết bạn với đồng môn vân vân...”
“Đại hội đổi bảo vật được chia làm hai phần, giai đoạn thứ nhất là định hướng trao đổi, đồng môn có thể triển lãm bảo vật của mình và đưa ra yêu cầu trao đổi, trong thời gian nhất định các vị có thể lựa chọn trao đổi hay không.”
“Giai đoạn thứ hai là tự do trao đổi, có thể liên hợp nhiều vị đồng môn để đổi lấy bảo vật mình muốn có.”
“Lần đại hội trao đổi bảo vật này chỉ có một quy tắc, không được ỷ thế ép người, ép mua ép bán, nếu có ai không niệm tình đồng môn, vi phạm quy tắc này thì đừng trách ta và Bạch sư huynh không khách khí.”
Khuôn mặt non nớt của Hỏa Lân Nhi lập tức lộ ra vẻ nghiêm nghị, đồng thời món pháp bào trên người gã cũng tuôn ra vô số đóa hỏa liên.
“Được rồi, bắt đầu trao đổi bảo vật.” Nói xong gã lập tức nhảy từ trên đài xuống.
Mấy hơi thở sau, một bóng người đã nhanh chóng lướt lên. Đó là một vị tu sĩ trung niên có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Gã lịch sự chắp tay với đám người Lục Huyền đang ngồi dưới đài rồi mới lên tiếng nói: “Chư vị sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội, hôm nay tại hạ xin được mở màn, bắt đầu trao đổi bảo vật.”
Vừa dứt lời, một thanh phi kiếm kiểu dáng kỳ lạ đã xuất hiện trước người gã. Phi kiếm dài chừng ba thước, lưỡi kiếm óng ánh dài nhỏ, hình dáng như xương sống, tràn ngập hàn ý, khiến xung quanh thân kiếm xuất hiện một tầng bạch khí mỏng manh.
“Phi kiếm Hàn Cốt Kiếm tứ phẩm, được rèn từ hài cốt của yêu thú Hàn Huyền Giao tứ phẩm, có thể dẫn động khí tức cực hàn chỉ với một chiêu, tính sát phạt cực mạnh.”
“Có thể dùng pháp khí phòng ngự cùng phẩm giai hoặc đan dược cùng phẩm giai có thể tăng cao tu vi để trao đổi.”