Chương 653: Chỉ Tiếc Mọi Chuyện Lại Không Như Mong Muốn…
Chương 653: Chỉ Tiếc Mọi Chuyện Lại Không Như Mong Muốn…
Có Thông Minh Kiếm Tâm, rốt cuộc Lục Huyền cũng không cần lo lắng về sau khi bồi dưỡng Kiếm Thảo sẽ xảy ra chuyện khó có thể nhập môn như quãng thời gian khổ tu kiếm quyết lúc trước nữa.
Phải biết rằng, sau khi có được mấy loại Kiếm Thảo tứ phẩm này, để bồi dưỡng chúng được bình thường, hắn đã tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để tu luyện kiếm quyết tương ứng. Khổ tu một đoạn thời gian rất dài mới có thể bắt tay vào bồi dưỡng, nhưng giờ đã không cần lo lắng đến chuyện này nữa rồi.
Hắn vội vàng nuốt Thông Minh Kiếm Tâm vào bụng. Chỉ một nháy mắt, bên trong thân thể đã xuất hiện vô số kiếm ý rất nhỏ, chúng bay lượn bốn phía, chảy qua tứ chi bách hài, cuối cùng tụ hợp vào trong thức hải của Lục Huyền.
Hắn đứng tại chỗ, như có điều sở ngộ. Trong đầu hiện lên nhiều loại kiếm quyết kiếm kinh, trước kia có nhiều chỗ tối nghĩa không rõ cũng lập tức thông hiểu rõ ràng.
“Giờ tài sản của ta hơi bị hùng hậu rồi nha.”
Lục Huyền đã lĩnh ngộ được mấy loại kiếm quyết tứ phẩm, đến thời điểm phục hồi lại tinh thần, cũng không khỏi cảm khái một câu.
Chỉ tính riêng thu hoạch từ quầng sáng linh thực âm phủ, trước mắt hắn đã có rất nhiều loại pháp khí và bảo vật ngũ phẩm.
Hư Không Yểm Mục, 《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》, Uẩn Thần Thiếp, 《 Thần Diễn Kinh 》, Thao Trùng Nang, Thánh Anh Đan, Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận, Thứ Thần Trùy, Thận Âm Bảo Châu, Thanh Phù Vũ Y, lại cộng thêm Thông Minh Kiếm Tâm vừa mới lấy được, tổng cộng là mười một loại, dù đại tông môn có Kết Đan Chân Nhân như Thiên Kiếm Tông cũng chưa chắc đã có tài lực mạnh hơn Lục Huyền.
“Tiếc là không nhiều món có thể dùng để đối trận giết địch, chỉ có vài loại 《 Thuần Dương Chân Hỏa Lục 》, Thứ Thần Trùy, Thận Âm Bảo Châu, ngay cả ảo thuật của Hư Không Yểm Mục cũng có thể tạo ra hiệu quả không tệ.” Lục Huyền cảm khái một câu.
Lúc trước, khi còn ở trong giai đoạn Trúc Cơ tiền kỳ, hắn đã bồi dưỡng ra không ít linh thực tứ phẩm, từ đó nhận được không ít quầng sáng phần thưởng có giá trị vượt định mức, rồi vượt cấp nhận được rất nhiều pháp khí, bảo vật, công pháp ngũ phẩm, vân vân… Tới hiện giờ, hắn đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, e rằng không còn phúc lợi tốt như vậy nữa.
“Nhưng cũng may, ta vẫn còn không ít linh thực ngũ phẩm và lục phẩm, khẳng định là về sau quầng sáng phần thưởng sẽ càng tốt hơn.” Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước bản thân đã nghĩ hết mọi biện pháp để lấy được các loại linh thực cấp cao.
Hắn trở lại tiểu viện, chăm sóc mấy con linh thú trong động phủ một lượt rồi lại vào phòng bắt đầu tu hành.
Mấy ngày sau, hắn khá quan tâm đến tình hình của bí cảnh Hắc Ma Uyên gần đây nên tìm đến nơi tập trung nhiều đồng môn nhất là Thứ Vụ Đường. Nơi này có đủ các loại nhiệm vụ tông môn hoặc cá nhân. Thông qua yêu cầu của những nhiệm vụ này, hắn hoàn toàn có thể suy đoán ra và cảm nhận được những biến hóa vô hình tại Tu Hành giới.
Đồng thời, trong Thứ Vụ Đường cũng có rất nhiều đồng môn, thông qua đối thoại giữa bọn họ, hắn có thể lấy được không ít tin tức về động thái của tông môn thậm chí là Tu Hành giới.
Lục Huyền thu lại tu vi, lẳng lặng đứng trong một góc khuất ở đại điện Thứ Vụ Đường, ngẩng đầu nhìn lên, các loại nhiệm vụ liên tục lóe sáng trên vách tường đại điện. Lục Huyền nhạy bén phát hiện ra, ở trong này hiện có không ít loại hình nhiệm vụ là mời đồng môn đi tiêu diệt săn giết yêu thú tà ma, ngoài ra nhu cầu đối với việc chữa thương hay các loại đan dược hồi linh cùng với pháp khí phù lục rõ ràng là nhiều hơn so với bình thường.
“Xem ra, Tu Hành giới cũng không yên ổn lắm.” Lục Huyền thầm cảm khái. Hắn rót một tia linh lực vào hai lỗ tai, lẳng lặng lắng nghe nhóm đồng môn xung quanh thảo luận.
“Nghe nói cách đây không lâu mới xảy ra một chuyện lớn, có một con tà ma cấp Họa cực kỳ tàn ác đã ngang nhiên tàn sát cả một tòa thành trì thuộc bổn tông, đến cuối cùng, nó cũng bị vài vị đệ tử chân truyền trong tông môn liên thủ giải quyết.”
“Không hổ là đệ tử chân truyền nửa bước Kết Đan, ai ngờ bọn họ lại có thể tiêu diệt cả tà ma cấp Họa.”
“Haizz, gần đây Tu Hành giới không yên bình nữa rồi, trước đó không lâu, vào lúc ta về tông còn nghe nói có hơn một ngàn tán tu vẫn đang sống sờ sờ ở một tòa phường thị tán tu đã bị mang ra huyết tế, không biết do tà ma từ đâu xuất hiện gây họa nữa.”
“Không chỉ thế, ta có một vị hảo hữu, trưởng bối của hắn là sư thúc trong Kiếm Đường, có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, chẳng ngờ trong một lần vây quét tà ma lại bất ngờ vẫn lạc.”
“Á... cả sư thúc Trúc Cơ trung kỳ của Kiếm Đường cũng mất mạng?!”
“Chắc không phải tin giả đâu.”
“Lo gì chứ? Trời sập xuống vẫn còn người trên cao chống đỡ. Từ lâu, Tu Hành giới đã trở thành một cái đầm nước đọng rồi, chỉ khi xảy ra sự kiện kinh thiên rung chuyển khắp nơi, chúng ta mới có cơ hội đi tranh đoạt một tia cơ duyên, từ nay về sau cá chép hóa rồng, tiến thẳng lên mây xanh.”
“Có lý, biết bao hạng người tư chất bình thường cũng nhờ bắt được cơ hội tương tự mà nghịch thiên cải mệnh đó.”
Mọi người bán tán xôn xao. Lục Huyền lại lộ vẻ thản nhiên như thường, thông qua nghe ngóng thì hiện giờ, hắn đã có chút hiểu biết nhất định với tình hình bên ngoài.
“Nghịch thiên cải mệnh ư? Nếu nghịch thiên cải mệnh dễ thế thì đã không gọi là nghịch thiên nữa rồi.” Hắn thầm cảm khái một câu, cũng chẳng hề để ý tới suy nghĩ của phần lớn các vị đồng môn.
Đúng là sẽ có đệ tử Luyện Khí nhận được cơ duyên lớn lao khi Tu Hành giới rung chuyển không ngừng đấy, nhưng muốn làm được điều này, đối phương cũng phải giẫm lên hài cốt của vô số người bất hạnh mới đạt được.
Thậm chí dưới cơn sóng lớn kia, đệ tử Luyện Khí còn không kéo lên được một chút bọt nước nào.
“Cũng may ta có quầng sáng, không cần liều lĩnh đi làm những việc nguy hiểm tới tính mạng, tranh đoạt một chút cơ duyên hư vô mờ mịt với vô số tu sĩ ngoài kia làm gì?”
Hắn trở lại động phủ, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần.
“Phải sống, nhất định phải sống sót. Ta chỉ là một linh thực sư bình thường, chuyện diệt sát tà ma yêu thú gì đó không liên quan với ta. Chỉ cần núp trong tông môn, trừ khi có nguy hiểm diệt tông, nếu không, ta vốn không cần phải ra ngoài mạo hiểm.”
Chỉ tiếc mọi chuyện lại không như mong muốn, dù Lục Huyền chỉ muốn lặng lẽ ở trong tông môn nhưng vẫn có phiền toái tự tìm tới tận cửa.
Nửa tháng sau, một tấm phù lục truyền tin màu hỏa hồng bay tới bên ngoài động phủ. Lục Huyền kích phát linh lực, bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc của Hỏa Lân Nhi: “Lục sư đệ, có ở động phủ không? Thanh Hư sư thúc có việc tìm ngươi.”
Lục Huyền nhíu mày, rơi vào đường cùng, hắn đành phải đi tới động phủ của Thanh Hư Chân Nhân.
Thanh Hư Chân Nhân có tu vi Kết Đan trung kỳ, cũng là người sở hữu linh thực Thanh Tịnh Lưu Ly Trà, vì lĩnh hội một môn công pháp mạnh mẽ nên đã ủy thác linh trà cho Lục Huyền bồi dưỡng.
Hắn đi tới một tòa động phủ khổng lồ có tiên khí mờ mịt vây quanh. Tiến vào động phủ, dưới sự chỉ dẫn của một đệ tử nội môn, Lục Huyền đi tới chỗ Thanh Hư Chân Nhân.