Chương 670: Mỹ Vị Phải Nuôi Dưỡng Từ Nhỏ!
Chương 670: Mỹ Vị Phải Nuôi Dưỡng Từ Nhỏ!
Lục Huyền phát hiện ra động tĩnh bên này, cũng chỉ khẽ cười một tiếng. Phải biết rằng, để tránh chuyện có người chui kẽ hở, hắn đã cố ý để lại một chút giới hạn. Đó là nếu số lượng huyết nhục yêu thú tứ phẩm không đủ thì hắn có quyền tự điều chỉnh phần thưởng nhiệm vụ.
Nói cách khác, tất cả quyền phán định đều nằm trong tay hắn.
Không để ý tới nhiệm vụ huyết nhục yêu thú tại Thứ Vụ Đường đã gây ra bao nhiêu động tĩnh giữa đám đệ tử nội môn, Lục Huyền quay lại động phủ.
“Ta cứ yên tâm làm một vị linh thực sư là được. Đi ra ngoài săn giết yêu thú gì đó vẫn nên giao cho người thích hợp làm thì hơn.” Lục Huyền thầm cảm thán một câu.
Nhiệm vụ hắn đưa ra có yêu cầu cực cao. Bởi yêu thú tứ phẩm đã có thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung hoặc hậu kỳ rồi, dù những vị đồng môn khác có xuất thân từ đại tông môn cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho mình hay có lòng tin tuyệt đối sẽ đánh chết nó được.
Với tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ, độ khó của nhiệm vụ này lại càng cao hơn, rất có thể sẽ là mấy người liên thủ với nhau mới có thể tiêu diệt được một con yêu thú tứ phẩm.
Dựa vào mấy điều kiện như vậy, hắn thầm dự đoán số lượng đồng môn có thể nhận được Dưỡng Kiếm Hồ Lô hoặc Địch Trần Đan từ tay hắn cũng không quá nhiều. Nhưng cũng không sao, hắn chỉ cần biết sau khi nhiệm vụ này được đưa ra thì bản thân không cần phải lo nghĩ tới vấn đề bồi dưỡng các loại linh thực âm phủ tà ma như Nhục Linh Thần, Huyết Nghiệt Hoa nữa là được.
“Nếu thật sự không đủ thì vẫn còn quầng sáng để mở thưởng nữa mà!”
Lục Huyền đi vào khu vực linh điền đang gieo trồng Ngọc Lộ Quả. Một nhóm Ngọc Lộ Quả mới đã mọc ra chồi non màu trắng nhạt, trên đầu chồi non treo một giọt sương trong suốt tinh khiết, giọt sương tản ra một luồng khí tức thanh linh, thấm vào tận ruột gan.
Linh lực của Lục Huyền bắt đầu khởi động, mây trôi trên linh điền biến hóa, chỉ trong chớp mắt từng đợt linh vũ nhè nhẹ rơi xuống, thấm vào linh nhưỡng, chậm rãi rót vào trong linh thực Ngọc Lộ Quả mới lộ ra sừng nhọn.
Yêu Quỷ Đằng nhắm mắt đi theo đằng sau lưng hắn, thỉnh thoảng lại vươn một đoạn dây leo giống như xúc tu màu xám trắng tới, lưu lại bên cạnh mầm Ngọc Lộ Quả một vết dịch nhờn màu xám nhợt nhạt.
“Mỹ vị phải nuôi dưỡng từ nhỏ.” Lục Huyền cảm nhận được ý nghĩ trong lòng thứ dây leo nửa linh thực nửa yêu thú này, lại không nhịn được bật cười.
Tuy Yêu Quỷ Đằng vốn không được hưởng dụng linh thực trong động phủ theo ý nghĩa chân chính của hành động này, nhưng nó vẫn luôn giữ nguyên tín niệm thưở ban đầu, đó là cứ nhìn thấy linh thực yêu thích sẽ không nhịn được mà tiến tới đánh dấu một phen.
Nhánh dây leo màu xám đi theo hắn cả đoạn đường, tới chỗ Xích Diễm Hồ Lô mới trồng xuống không lâu. Linh chủng Xích Diễm Hồ Lô được chôn xuống sâu bên trong nửa mẫu Viêm Thổ màu đỏ.
Lục Huyền cảm nhận được hạt linh chủng đang chậm rãi hấp thu khí tức hỏa linh từ Viêm Thổ, dường như bên trong đang ẩn chứa một luồng hỏa diễm và bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Hắn tiện tay thi triển một đạo thuật pháp hệ Hỏa cấp thấp, dưới sự khống chế tinh diệu của Lộng Diễm Quyết, hỏa diễm bắt đầu ngưng kết thành sợi tơ, dung nhập vào bên trong linh chủng.
Yêu Quỷ Đằng thừa dịp Lục Huyền không để ý, đã lén lút vươn một nhánh dây leo màu xám về phía Viêm Thổ. Vì Viêm Thổ ẩn chứa khí tức hỏa linh nên nhiệt độ bên trong cao hơn rất nhiều so với linh nhưỡng bình thường, khiến cho phần ngọn dây leo vừa chạm vào mặt ngoài Viêm Thổ đã bị bỏng, vội vùng rụt lại với tốc độ nhanh gấp mấy lần so với vươn ra.
“Ai bảo ngươi tham ăn như vậy.” Lục Huyền cười mắng.
Dây leo Yêu Quỷ Đằng co duỗi không ngừng, nhưng dường như sau đó, nhóc con này đã tìm ra phương thức ứng phó rồi, chỉ thấy nó trực tiếp kéo dài nhánh dây leo của mình, chạy dọc theo phần rìa của Viêm Thổ, vượt qua khu vực Viêm Thổ, trực tiếp xuất hiện trên phần ngọn có dạng mái vòm của linh chủng rồi chậm rãi nặn ra một giọt dịch nhờn màu xám.
Lục Huyền chỉ biết đỡ trán bất lực nhìn nó. Linh trí của Yêu Quỷ Đằng đã vượt quá dự liệu của hắn rồi, không ngờ nó còn có thể nghĩ ra cách giải quyết như vậy.
Sau khi bồi dưỡng tất cả linh thực trong linh điền một phen, Lục Huyền đang định trở về phòng tu hành một lát, lại thấy có người quen tới bái phỏng.
“Dương sư huynh, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Lục Huyền mở trận pháp bên ngoài động phủ ra, nhìn thấy người đến, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thân thiết.
“Lục sư đệ, cảm tạ sư đệ đã nhớ tới ta, tất cả đều tốt cả.” Một nho sĩ trung niên tiến vào động phủ, người tới chính là Dương Khánh Phong có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, quen biết với Lục Huyền đã lâu.
Lục Huyền từng trợ giúp gã giải quyết vấn đề ăn uống của Mặc Lân Giao, đến cuối cùng mới phát hiện, hóa ra con Mặc Lân Giao kia vốn là Giao Long hỗn huyết, không thích huyết nhục mà chỉ cần linh quả.
Dương Khánh Phong cũng là người biết điều, có qua có lại, khi đôi dị thú thượng cổ Âm Dương Côn Ngư do đệ tử chân truyền nội tông là Cát Phác nuôi xuất hiện vấn đề trong quá trình thai nghén đời sau, gã đã đề cử Lục Huyền với Cát Phác.
Qua nhiều chuyện như vậy, mối quan hệ của hai người cũng coi như không tệ.
“Không ngờ thời điểm chúng ta quen biết, Lục sư đệ vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn vậy mà hiện giờ, ngươi đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ rồi. Nhiều năm qua đi, sư đệ tiến triển nhanh chóng, còn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động.” Dương Khánh Phong nhớ lại cảnh tượng vào lần đầu tiên mình gặp được Lục Huyền, trong lòng cứ bùi ngùi mãi không thôi.
Cách biệt rõ ràng giữa hai người khiến gã không khỏi cảm thấy chán nản.
“May mắn mà thôi, với nội tình tích lũy nhiều năm của sư huynh, ta tin rằng ngươi rất nhanh có thể đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.” Lục Huyền vừa cười vừa nói, nếu vị nho sĩ trung niên trước mắt này biết hắn đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ thì chưa biết chừng, trong lòng đối phương còn nảy sinh tâm ma ngay tại chỗ mất.
Hắn vừa ôn chuyện với nho sĩ vừa dẫn đối phương tiến vào tiểu viện.
“Hôm nay ta tới đây là có chuyện cần tìm Lục sư đệ.” Sau khi tiến vào tiểu viện của Lục Huyền, nho sĩ trung niên lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Mời Dương sư huynh cứ nói.” Lục Huyền lấy một bình Lưu Vân Tương được Hỏa Vân Động tặng khi trước ra, rót đầy một ly rồi đưa cho nho sĩ trung niên.
“Hôm nay có phải sư đệ vừa công bố nhiệm vụ thu thập huyết nhục yêu thú tứ phẩm ở Thứ Vụ Đường không?”
“Đúng là có chuyện này.” Lục Huyền gật đầu thừa nhận.
“Thực không dám giấu giếm, ta có hứng thú rất lớn với viên Địch Trần Đan trong tay sư đệ, rất muốn lấy được một viên để tinh lọc khí tức vẩn đục trong cơ thể mình, nhằm tăng thêm một tia xác suất thành công khi đột phá Trúc Cơ hậu kỳ. Sau khi biết được chuyện này, ta đã lập tức liên lạc với rất nhiều người quen biết, cũng thành công đổi được ba bộ thi hài yêu thú tương đối hoàn chỉnh từ chỗ mấy người đồng môn vừa mới quay về tông không lâu rồi.”