Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 672 - Chương 672: Tiến Vào Đa Bảo Lâu!

Chương 672: Tiến Vào Đa Bảo Lâu! Chương 672: Tiến Vào Đa Bảo Lâu!

Mấy ngày sau, vào thời điểm Lục Huyền đang bồi dưỡng linh thực, đột nhiên trong lòng chợt có cảm giác khác thường, hắn lập tức lấy tấm thiếp mạ vàng vẫn đặt trong túi trữ vật ra.

Chỉ thấy tấm danh thiếp phát tán một vầng hào quang vàng óng, linh văn bên trên chậm rãi di chuyển như trường xà, phía dưới danh thiếp còn có một điểm sáng màu vàng kim, điểm sáng kéo dài thành một mũi tên nhỏ, trực tiếp chỉ về một phương hướng nào đó.

Lục Huyền thay đổi phương vị, đầu mũi tên nhỏ trên danh thiếp cũng biến hóa theo.

“Xem ra phương hướng mũi tên chỉ chính là lộ tuyến cần vượt qua để tham dự bảo hội rồi. Vật nhỏ này thú vị thật đấy, còn tự cài bản đồ dẫn đường nữa.” Lục Huyền khẽ cười một tiếng, lập tức lên tiếng dặn dò đám linh thú trong động phủ một phen rồi đặt Đạp Vân Linh Miêu và Yêu Quỷ Đằng vào Thao Trùng Nang, xong xuôi hết, hắn mới khởi hành đi đến động phủ của Cát Phác.

Sau khi hội hợp với Cát Phác, hai người bắt đầu men theo phương hướng mũi tên chỉ dẫn, di chuyển với tốc độ cực nhanh đến nơi tập hợp.

Gần nửa ngày sau, hai người tiến vào một vùng núi non trùng điệp. Đến lúc này, tấm danh thiếp trong tay Lục Huyền mới yên lặng, mũi tên nhỏ màu vàng không ngừng lấp loé, chỉ dẫn phương hướng để bọn họ tiến lên cũng biến mất vô thanh vô tức.

“Đây chính là Đa Bảo Lâu, tương truyền nó do Thiên Cơ Môn dốc sức chế tạo ra, bên trong còn có động thiên khác. Theo một ý nghĩa nào đó thì thứ này cũng tương đương với một món pháp khí không gian ngũ phẩm. Đúng là đại thủ bút.” Cát Phác vốn hiểu biết nhiều hơn Lục Huyền nên mở miệng giới thiệu cho hắn biết.

Đưa mắt nhìn qua, khoảng mấy trăm trượng phía trước có một tòa lầu cao được dựng thẳng trên mặt đất. Rõ ràng nó vững vàng đứng thẳng trên sườn ngọn núi cao nhưng lại hoàn mỹ hòa làm một thể với ngọn núi xung quanh, để lộ ra cảnh tượng cực kỳ hài hòa tự nhiên.

Bảo quang từ tòa lầu cao ấy không ngừng bắn ra bốn phía, vừa nhìn thôi cũng có cảm giác nơi này cực kỳ xa hoa rồi, linh khí mãnh liệt biến hóa, dù cách xa cũng cảm nhận được có rất nhiều trận pháp cấm chế cường đại được bố trí xung quanh lầu cao.

Lục Huyền ngắm nhìn bốn phía, lại dùng linh thức đảo qua, rất nhanh đã xác định được bên trong khu vực xung quanh đang có chừng bảy - tám vị tu sĩ tới gần Đa Bảo Lâu. Tu sĩ yếu nhất là Trúc Cơ tiền kỳ, người có khí tức mạnh nhất đã đạt đến trình độ Trúc Cơ viên mãn.

Chỉ dựa vào một vài người tham gia thôi cũng có thể thấy ngưỡng cửa của Thiên Uyên Bảo Hội lần này rất cao, nó trực tiếp bài trừ tất cả tu sĩ cảnh giới Luyện Khí ở bên ngoài.

Tu sĩ tới tham gia bảo hội có người nghênh ngang, cung cách phách lối, cũng có người thu lại khí tức, che giấu dung mạo, hành vi khiêm tốn, thậm chí Lục Huyền còn phát hiện ra một chút khí tức tà dị như có như không từ trên người một vài vị tu sĩ, hẳn là xuất thân từ tà tông.

“Lục sư đệ, sau khi tiến vào Đa Bảo Lâu chúng ta hãy tách ra hành động, đi tìm bảo vật mỗi người đang cần. Nhưng nhớ giữ liên lạc với nhau, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, nhất định phải xin giúp đỡ ngay. Lần này không chỉ có hai người chúng ta là tu sĩ đồng môn cùng tới tham gia bảo hội, nếu thật sự nguy cấp cũng có thể vận dụng tín vật cầu viện của tông môn.” Cát Phác nghiêm túc nói với Lục Huyền.

“Xin nghe lời Cát sư huynh.” Lục Huyền vui vẻ đồng ý, thậm chí là vô cùng đồng ý với kiến nghị của Cát Phác.

Trên người hắn có quá nhiều bí mật, nếu cùng hành động thì không tiện lắm, mà Cát Phác thân là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, có thực lực chuẩn Kết Đan, trên người cũng không thiếu bí mật.

Hai người tách ra hành động thì ai cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Nếu thật sự đụng phải chuyện gì, chỉ cần tương trợ lẫn nhau là được.

Hai người quyết định xong, là lập tức tách ra mỗi người đi một ngả, mỗi người đều lựa chọn một phương hướng cho mình.

“Mời đạo hữu lấy danh thiếp ra.” Lục Huyền đi tới cửa chính, một vị tu sĩ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ lập tức tiến lên nghênh đón, cười nói với hắn.

Sau khi Lục Huyền lấy tấm danh thiếp mạ vàng ra, đối phương không ngăn cản nữa mà để Lục Huyền tùy ý tiến vào Đa Bảo Lâu. Không gian bên trong Đa Bảo Lâu còn lớn hơn rất nhiều so với thời điểm hắn quan sát từ bên ngoài, thậm chí còn có cảm giác nơi này giống hệt một tòa thành trì loại nhỏ, bên trong tấp nập người đến người đi, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Đoán chừng đang có mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ cùng tớitham gia Thiên Uyên Bảo Hội, thi thoảng lại có thể trông thấy một - hai tu sĩ có khí tức sâu không thấy đáy, dù không phải Kết Đan Chân Nhân, cũng không còn xa nữa.

“Tiền bối vừa mới tiến vào trong lâu sao?” Một nữ tu xinh đẹp tiến lên nghênh đón, nét mặt còn vương ý cười diễm lệ, y phục mỏng manh để lộ ra từn mảng lớn da thịt trắng như tuyết, nhìn cực kỳ bắt mắt.

“Không sai.” Lục Huyền khẽ gật đầu.

“Bảo hội vẫn chưa bắt đầu, tiền bối có thể tự mình lựa chọn một gian phòng để nghỉ ngơi chốc lát, cũng có thể đi dạo xung quanh Đa Bảo Lâu, hưởng thụ chút phong tình đặc sắc trong lâu.”

“Vừa đi qua đường xá xa xôi, ta vẫn nên tĩnh dưỡng một chút.” Dù Lục Huyền rất tò mò về phong tình đặc sắc trong miệng nữ tu, nhưng hắn mới đến, vẫn chưa quen thuộc với nơi này, vì cẩn thận nên hắn đã nhanh chóng quyết định mình sẽ nghỉ ngơi trước.

Hắn quan sát xung quanh rồi học theo mọi người, đứng trên một cái đài gỗ hình tròn màu xanh đậm. Tâm niệm vừa động, đài gỗ chậm rãi bay lên, đi tới một gian nhã thất trống không.

“Khắp nơi bên trong Đa Bảo Lâu đều được bố trí tinh diệu, không hổ là tác phẩm được chế tạo từ Thiên Cơ Môn vốn am hiểu cơ quan nhất trong Tu Hành giới. Nếu so sánh thì Thảo Khôi Lỗi của ta cũng xuất thân từ Thiên Cơ Môn nhưng không biết kém hơn bao nhiêu lần.” Lục Huyền không khỏi cảm khái một câu.

Lại nói, hắn từng mua được Thảo Khôi Lỗi từ quầy hàng của một tiểu tán tu Luyện Khí, nghe chủ quầy nói nó có nguồn gốc từ Thiên Cơ Môn, nghĩa là có cùng nguồn gốc với tòa Đa Bảo Lâu cao cấp này, nhưng mọi người cũng thấy đấy, hai thứ chênh lệch như trời với đất vậy.

“Nhưng dùng thảo linh nguyên dịch và Nạp Linh Thảo Châu nuôi dưỡng một đoạn thời gian khác dài, tới nay Thảo Khôi Lỗi cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi.” Hắn vừa nghĩ thầm vừa đẩy cửa phòng ra.

“Xin chào tiền bối.” Vừa vào phòng đã có một thiếu nữ với hình thái đặc thù, dè dặt bước ra từ trong bóng tối. Da thịt thiếu nữ này có màu trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, với mái tóc dài màu trắng bạc rủ xuống bên hông, ánh mắt ngây thơ thanh thuần như một chú thỏ nhỏ.

Điều thu hút Lục Huyền nhất trên người nàng chính là một cái đuôi lông xù trắng như nhung, trực tiếp kéo dài từ giữa hai chân xuống dưới, trông cực kỳ mềm mại.

Cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy trên không trung, không ngừng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Trong lúc lơ đãng, Lục Huyền cũng bị cái đuôi dài màu trắng như tuyết kia thu hút, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì...

Đợi thiếu nữ tới gần hơn, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người nàng, lúc này Lục Huyền mới giật mình phản ứng lại, trong lòng nảy sinh mấy điều nghi vấn, không khỏi đưa mắt nhìn kỹ thiếu nữ trước mặt từ trên xuống dưới một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment