Chương 676: Huyết Nhục Của Tà Ma Cấp Họa!
Chương 676: Huyết Nhục Của Tà Ma Cấp Họa!
Chủ quán là một tu sĩ trung niên khí chất âm trầm, tất cả những loại hàng hóa được bày trên quầy đều âm khí mười phần, không giống như bảo vật bình thường.
Lục Huyền chú ý đến một miếng thịt màu xám đen, bên ngoài miếng thịt đã sinh ra từng mầm thịt màu đen nhạt, nhẹ nhàng đong đưa. Thời điểm quan sát nó, làn da lại không tự chủ được lập tức truyền đến một loại cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ, tựa như có thứ gì đó đang muốn đâm thủng da thịt, ngang ngược mọc ra.
Linh quang lập tức hiện lên trên miếng Vân Sơn Ngọc Lục được treo bên hông Lục Huyền, chỉ trong nháy mắt đã hấp thu sạch sẽ cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ này.
"Xin hỏi đạo hữu, có phải miếng thịt này bắt nguồn từ tà ma hay không?" Hắn thử dò hỏi vị trung niên hung ác kia.
"Ánh mắt của đạo hữu không tệ, đúng là thứ này đến từ một con tà ma cấp Họa, nếu như cần, năm ngàn linh thạch là có thể lấy đi." Trung niên nọ liếc mắt nhìn Lục Huyền một cái rồi chậm rãi nói.
"Năm nghìn linh thạch? Giá này quá đắt rồi." Lục Huyền lập tức lắc đầu.
"Tuy khối huyết nhục này đến từ tà ma cấp Họa, nhưng dựa vào đặc tính nó biểu hiện ra ngoài thì hẳn là con tà ma kia thuộc loại huyết nhục, có thể không ngừng sinh sôi nảy nở huyết nhục. Còn miếng thịt này, có chừng ba mươi cân, theo ta suy đoán nó chỉ là một bộ phận thân thể không đáng kể của con tà ma kia thôi. Mặt khác, máu thịt của tà ma có tính ô nhiễm cực kỳ cường đại đáng sợ, nếu mua nó, còn phải chịu nguy hiểm không nhỏ."
"Như vậy đi, đạo hữu giảm giá cho tại hạ một chút, hai nghìn năm trăm linh thạch, như thế nào?"
Thoáng cái Lục Huyền đã trực tiếp trở lại con người của hắn khi còn ở cảnh giới Luyện Khí, vì một - hai khối linh thạch mà tranh luận đến mặt đỏ tía tai, chiến ý mạnh mẽ, chỉ thoáng cái giá cả đã bị chém rớt một nửa rồi.
"Những lời đạo hữu nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng giá thấp như vậy, thật sự có lỗi với thân phận của con tà ma huyết nhục này rồi. Bốn nghìn hai trăm linh thạch, khối huyết nhục tà ma này sẽ thuộc về đạo hữu." Người trung niêm hung ác kia trầm giọng nói.
Hai người ngươi tới ta đi, cuối cùng Lục Huyền đã lấy ba ngàn năm trăm khối hạ phẩm linh thạch mua được miếng thịt nọ.
"Đạo hữu thật lợi hại, tại hạ cam bái hạ phong." Trung niên hung ác kia nhận lấy linh thạch, sau đó giao khối huyết nhục tà ma nọ cho Lục Huyền.
"Không còn cách nào, huyết nhục tà ma có nguy hiểm rất lớn, ta đành phải tiếp nhận mối tai họa này, gánh chịu nguy hiểm trong đó thôi." Lục Huyền giả bộ như bản thân chịu thiệt thòi lớn, khẽ thở dài một tiếng.
"Không ngờ ngày đầu tiên Bảo Hội bắt đầu, ta đã nhặt được một món hời lớn rồi, dùng hơn ba ngàn linh thạch đã mua được một khối huyết nhục tà ma cấp bậc Kết Đan." Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm khái một hồi, sau đó tiếp nhận khối huyết nhục màu xanh đen không ngừng nảy mầm nọ và bỏ nó vào trong một cái hộp ngọc, lại dùng từng miếng phù lục tầng tầng lớp lớp phong ấn nó lại, cuối cùng mới để vào trong túi trữ vật của mình.
Tà ma cấp Họa, tên cũng như ý nghĩa, thứ này có lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, nó có thể làm hại một phương Tu Hành giới. Và đương nhiên, huyết nhục của nó có tính ô nhiễm rất mạnh, hơi không cẩn thận một chút, sẽ dẫn phát tai họa.
Lục Huyền mua miếng thịt này không phải vì hắn bất cẩn, hay có mục đích nào đó khác thường, bởi vì hắn mua nó về vốn không phải để sử dụng, chủ yếu là để chăn nuôi con Nhục Linh Thần còn đang thai nghén kia.
Tà ma ăn tà ma, dù cho khối huyết nhục này có tính chất ô nhiễm mạnh mẽ, thì tối thiểu hai bên cũng có thể tạo ra tác dụng triệt tiêu lẫn nhau.
Vận khí tốt, có lẽ thứ này còn biến thành vật đại bổ đối với Nhục Linh Thần.
Nếu thật sự không được, hắn sẽ giã nát khối huyết nhục tà ma này, để cho nó dung nhập vào trong miếng U Nê Nhục có vài phần tương tự với nó, nhằm đề cao độ phì nhiêu và chất dinh dưỡng của thứ linh nhưỡng này.
Trong lòng Lục Huyền đã có một vài bố trí thích đáng đối với khối huyết nhục tà ma cấp Họa trên tay mình rồi, sau đó, mang theo ý nghĩ muốn nhặt nhạnh chỗ tốt, hắn lại tiếp tục ngó nghiêng mấy quầy hàng xung quanh nơi đó, nhìn xem có tìm được thứ đáng giá với mình hay không.
"Đây là một hạt linh chủng? Các hạ tưởng ta bị mù hả?" Đột nhiên, từ phía trước, ở cách đó không xa truyền đến một thanh âm hùng hậu, nội dung của câu nói ấy đã nhanh chóng hấp dẫn được lực chú ý của Lục Huyền.
Hắn tăng tốc, đi tới vị trí phát ra âm thanh.
Chỉ thấy phía trên một quầy hàng nho nhỏ có bày mấy chục món vật phẩm ly kỳ cổ quái, chủ quán là một vị tu sĩ thân hình thon gầy, toàn thân bị một tầng sương mù màu đen bao lại, nhìn không rõ ràng.
Có một tu sĩ cao lớn thô kệch đang đứng phía trước quầy hàng, cầm trong tay một vật gì đó, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Lục Huyền vừa nhìn đã bị vật trong tay tu sĩ này hấp dẫn. Nó là một hạt linh chủng màu máu lớn bằng bàn tay, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có dị vật nhìn như ngũ tạng bị đè ép vào cùng một chỗ, đống cơ quan nội tạng nhăn nheo khe khẽ co duỗi bành trướng, mặt ngoài có từng đường vân nhìn giống như mạch máu móc và nội tạng kết hợp vào cùng một chỗ.
"Đây đúng là một hạt linh chủng." Chủ quán cao gầy lạnh lùng nói, trong giọng nói có vài phần âm u hàn ý, khiến cho Lục Huyền đang lặng lẽ quan sát cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
"Vậy ngươi nói xem hạt linh chủng này có lai lịch ra sao?” Tu sĩ khôi ngô kia tiếp tục truy vấn.
"Nếu ta biết rõ lai lịch của nó thì mang tới bán ở tầng dưới này làm gì?" Chủ quán khẽ cười nhạo một tiếng, trực tiếp đáp lại câu hỏi của tu sĩ khôi ngô kia bằng một câu châm chọc, sau đó dứt khoát thu hồi hạt linh chủng màu máu kia, không thèm để ý tới tu sĩ khôi ngô đang nổi trận lôi đình bên cạnh.
Tu sĩ khôi ngô cảm nhận được một ánh mắt vừa rơi vào trên người mình, mặc dù trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được một phần tỉnh táo. Gã biết gây sự ở trong Đa Bảo Lâu có khả năng sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng, đến cuối cùng, đành phải hậm hực rời đi.
"Vị đạo hữu này, có thể cho ta xem vật ấy một chút hay không?" Lục Huyền chờ gã rời đi, mới giả bộ như lơ đãng đi qua quầy hàng trước mặt, chỉ vào hạt linh chủng màu máu phía trên.
"Xin cứ tự nhiên." Chủ quán gầy yếu nhẹ nhàng nói một câu rồi không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
"Đây đúng là một hạt linh chủng, nhưng nhìn hình dáng này, đến tám chín phần mười chính là linh thực tà dị." Lục Huyền rót linh thức vào trong đó, cảm nhận được sinh cơ nồng đậm bên trong linh chủng, không khỏi cảm khái nói.
Hắn từng tiếp xúc với nhiều linh thực như vậy, lại còn khổ học tri thức về linh thực bên trong Tàng Kinh Các, dù không dám nói là kiến thức cao siêu nhưng vẫn có thể phân biệt được thứ này có phải là linh chủng hay không. Đương nhiên, dựa vào kiến thức của mình, hắn chỉ biết nó là một hạt linh chủng, còn phẩm giai cụ thể ra sao lại hoàn toàn không biết.