Chương 691: Ai Là Cơ Duyên Của Ai?
Chương 691: Ai Là Cơ Duyên Của Ai?
Yêu Quỷ Đằng cực kỳ nhạy cảm với các loại khí tức, nhất là linh thực, nếu hai bên ở trong phạm vi nhất định, chắc chắn nó sẽ tìm ra vị trí của lão giả gầy còm kia.
Nhánh dây leo màu xám nhanh chóng chui ra từ trong tay áo của Lục Huyền, ngọn cây vươn lên cao vút, nhẹ nhàng hất về một phía.
“Hướng kia à?” Lục Huyền xác nhận lại với Yêu Quỷ Đằng.
Toàn bộ đống dây leo màu xám do Yêu Quỷ Đằng phân hóa ra đều đồng loạt gật đầu.
“Được, xem ra có thể đoạt lại thạch quan rồi, nhớ không lầm thì lão quỷ Huyền Âm còn nói trong tay lão có một hạt linh chủng ngũ phẩm thuộc về tông môn, vậy ta đây cũng không khách khí.” Trong lòng Lục Huyền thầm nghĩ.
Tu vi của hắn yếu hơn lão giả một bậc, nhưng tình thế hiện giờ đang có lợi cho hắn, hắn là người có tâm tính toán kẻ vô tâm, lại cộng thêm trong tay có rất nhiều bảo vật ngũ phẩm và gần sáu mươi tấm kiếm phù tứ phẩm, hắn tự thấy bản thân có đến tám - chín phần chiến thắng.
Không chút do dự, Lục Huyền lập tức đi theo phương hướng Yêu Quỷ Đằng chỉ dẫn. Một lát sau, dựa vào con ngươi trong tay nhận được tầm nhìn do Hư Không Yểm Mục trên không trung chia sẻ lại, hắn lập tức nhìn thấy lão giả gầy còm đang nhanh chóng chạy đi.
Lục Huyền nhìn xuống phương hướng lão rời đi, ước tính sơ bộ xem với tốc độ của mình thì sẽ đụng độ với lão giả gầy còm ở đâu.
“Hả?” Lão giả gầy còm vốn đang hối hả chạy trốn đột nhiên lại phát hiện phía trước có tu sĩ. Lão cực kỳ tỉnh táo dừng lại, linh thức đảo qua, khóe miệng hiện lên ý cười, tốc độ lại được đẩy nhanh hơn vài phần, thân hình trực tiếp hạ xuống trước người Lục Huyền hệt như một con kền kền.
“Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là người quen cũ. Không ngờ tu vi của các hạ chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà cũng có thể chạy thoát khỏi mảnh Quỷ Vực kia. Nhưng vận may của ngươi dừng ở đây rồi. Lúc trước, nhờ lấy được bảo vật thạch quan từ trên tay ngươi trong Đa Bảo Lâu mà ta nhận được một hồi cơ duyên không nhỏ. Không ngờ vừa mới thoát khỏi tay tà ma lại gặp được ngươi, ngươi muốn tới đưa cho ta thêm một hồi cơ duyên nữa sao?” Lão giả gầy còm cười lạnh.
Đồng thời, cơ bắp sau lưng không ngừng nhúc nhích, một con anh đồng màu xanh đen máu me đầm đìa lập tức leo ra từ trong cơ thể lão, tròng mắt màu xám trắng của nói gắt gao nhìn chòng chọc vào Lục Huyền, không ngừng mút mát máu huyết trên tay, trên người.
“Thật sao? Chưa biết chừng đạo hữu lại chính là cơ duyên của ta đấy!” Lục Huyền khẽ cười một tiếng, vẻ mặt không có chút hoảng loạn nào.
“Nếu tu vi của ngươi ngang hàng với ta thì ngươi còn có tư cách nói ra những lời này, nhưng bản thân ngươi chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, lại dám khoác lác như thế? Thôi hãy ngoan ngoãn để cho đám oán đồng của ta ăn đi!” Lão quỷ Huyền Âm nghe Lục Huyền nói như vậy, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, cho rằng đối phương còn ẩn giấu bí mật nên lập tức dùng linh thức tra xét Lục Huyền.
Lục Huyền có Thanh Phù Vũ Y che lấp khí tức, lại cẩn thận thu liễm linh lực rồi, dù lão giả gầy còm có tra xét kỹ càng đến mức nào cũng không thể phát hiện ra tu vi thật sự của hắn.
Không phát hiện được điều gì bất thường, trong lòng lão giả chỉ cảm thấy buồn cười, tâm niệm vừa động, con oán đồng màu xanh đen phía sau không ngừng bành trướng, từng luồng oan hồn vô cùng dữ tợn từ trong đó bay ra, đánh úp về phía Lục Huyền.
Lục Huyền hé miệng, bắt đầu khởi động viên Thận Âm Bảo Châu đã dung nhập vào cổ họng.
“Ngang!” Một tiếng rồng ngâm uy nghiêm vang lên, tiếng gầm cuồn cuộn, sóng âm diễn hóa thành vô số kiện binh khí sắc bén, bao phủ toàn bộ đám oan hồn vào bên trong.
Dưới sự trùng kích của sóng âm mãnh liệt, suýt chút nữa thì tất cả đám oan hồn đã hồn phi phách tán, thân hình cũng gần như tan biến giữa hư không. Ngay cả lão giả gầy còm ở phía sau cũng cảm nhận được huyết khí trong cơ thể mình sôi trào cuồn cuộn, dư thế sóng âm chưa giảm, trong chốc lát lại khiến tâm thần của lão hoảng hốt không thôi.
Lão phục hồi lại tinh thần, cảm thấy không ổn, đang định ứng phó, đột nhiên trong mắt lại xuất hiện một tia sáng màu trắng bạc. Một cây trùy thứ (cái dùi) nhanh chóng xoay tròn, không đợi lão kịp phản ứng đã trực tiếp đâm vào đầu lão.
“Á!!!” Trong chớp mắt, lão cảm nhận được thần hồn của mình vừa bị tồn tại bén nhọn nào đó trực tiếp phá vỡ, một chia làm hai, dưới cơn đau nhức kịch liệt, đầu lão như sắp vỡ tung ra.
Lão giả gầy còm có kinh nghiệm phong phú, chút ít linh trí còn sót lại đã giúp lão nắm được tình hình. Lão vừa rơi vào cục diện cực kỳ bất lợi, vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi, để tinh thần tỉnh táo hơn một chút, nhưng không đợi lão kịp phản ứng, lại có vô số kiếm khí gào thét lao đến.
Lục Huyền xem lão có cảnh giới Trúc Cơ viên mãn nên không hề tiết kiệm, một phát đã vận dụng đến bảy - tám tấm kiếm phù tứ phẩm, đòn tập kích bất ngờ quá mức khủng khiếp này đã đánh cho thần hồn của lão giả gầy còm bị trọng thương.
Chỉ thấy, cơn sóng lớn ngập trời đang cuốn đến ẩn chứa kiếm khí vô tận…
Mặt trời chói chang trên không trung ẩn chứa kiếm khí vô tận….
Ngay cả những ngôi sao băng đang ầm ầm rơi xuống cũng ẩn chứa kiếm khí vô tận…
Chỉ trong nháy mắt, khu vực xung quanh lão giả gầy còm đã nghiễm nhiên trở thành một thế giới kiếm khí.
Trong lòng lão cũng biết, bản thân đã đến thời khắc sinh tử rồi, nên cũng không che giấu gì nữa, lập tức kêu gọi đám oán đồng được nuôi bằng tinh huyết kia quay lại cơ thể. Ngay sau khi thi triển thủ đoạn cuối cùng, chỉ thấy huyết nhục toàn thân lão lập tức bành trướng cực nhanh, hình thành một ngọn núi thịt khổng lồ.
Trên núi thịt mọc ra vô số cánh tay máu thịt, ngàn vạn oán đồng anh đồng đè ép lên nhau, ngũ quan dữ tợn, chi chít rậm rạp, phát ra từng tiếng rít bén nhọn cực kỳ khủng bố.
Kiếm khí vô cùng vô tận rơi trên núi thịt, tuy cắt xuống máu thịt đầy trời nhưng cũng bị máu thịt chồng chất triệt tiêu đi khá nhiều.
Ngay khi Lục Huyền vừa nhìn thấy ngọn núi thịt nọ, trong lòng đã biết lão quỷ Huyền Âm vừa vận dụng thủ đoạn áp đáy hòm rồi. Tâm niệm hắn khẽ động, một quyển sách ngọc ánh vàng rực rỡ lặng lẽ xuất hiện trước người. Cuốn sách ngọc nọ lặng lẽ mở ra, một tiếng chim hót thanh thúy truyền đến.
Rất nhanh, một luồng hư ảnh Xích Túc Kim Ô dài đến mấy trượng đã bay từ trong sách ngọc ra ngoài. Toàn thân Kim Ô bùng lên ngọn lửa có hai màu trắng vàng, ngọn lửa toát lên khí tức chí dương chí cương, mang theo uy thế vô biên vô tận, cứ thế rơi xuống núi thịt.
“Không!” Trong vô số gương mặt oan hồn đính trên núi thịt, có thể lờ mờ nhìn thấy ngũ quan của lão giả gầy còm. Lão cảm nhận được uy thế hủy thiên diệt địa từ trên mảnh hỏa diễm bao phủ toàn thân Kim Ô, trong lòng hoảng sợ điên cuồng đã phát ra một tiếng gầm tuyệt vọng.
Tiếng kêu còn chưa dứt đã bị hỏa diễm với hai màu vàng trắng đốt thành tro đen, rơi xuống mặt đất, trải thành một lớp thật dày.
Linh thức của Lục Huyền đảo qua, xác nhận lão giả gầy còm đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa, trên mặt mới xuất hiện một nụ cười.
“Ai là cơ duyên của ai đã sớm được định sẵn từ trước rồi. Bắt đầu từ lúc ngươi cướp bảo vật thạch quan của ta, ngươi đã không có kết cục khác, bởi dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể để đám linh thực của ta phải chịu ấm ức đâu.”