Chương 709: Dẫn Dụ Dị Trùng!
Chương 709: Dẫn Dụ Dị Trùng!
"Thì ra là thứ này đang quấy phá." Lục Huyền nhắm hai mắt, giả vờ như đang tra xét tình huống của linh thú dị thường.
"Mê Tâm Hủy Trùng, thiên ngoại dị trùng, không thuộc về giới vực này, năng lực cổ quái, hành tung quỷ dị, khó trách với thực lực cảnh giới Kết Đan của Thương Ngô Chân Nhân cũng không phát hiện ra nó." Trong lòng hắn âm thầm nghĩ, càng cảm thấy mạch nước ngầm trong Tu Hành giới đang bắt đầu khởi động ngay trước mắt mình.
Trước đó ở trong Hỏa Vân Động, hắn từng phát hiện có dị trùng tên là Viêm Ma Trùng Mẫu, hiện giờ lại có thêm Mê Tâm Hủy Trùng, cả hai loại này đều đến từ vực ngoại, thiên ngoại dị trùng thường xuyên xuất hiện như vậy, khiến trong lòng Lục Huyền nổi lên cảnh giác.
"Nhưng trước đó, ta nhất định phải giải quyết vấn đề của những con linh thú này." Trong đầu Lục Huyền hiện lên đủ loại suy nghĩ. Hắn thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định sẽ tiết lộ một phần tin tức cho Thương Ngô Chân Nhân.
Hắn đã ở Thiên Kiếm Tông hơn hai mươi năm, trong quãng thời gian này, luôn được tông môn che chở, cũng nhận được lượng lớn tài nguyên tu hành và linh chủng từ trong tông môn, khiến cho tốc độ thu hoạch quầng sáng của hắn càng ngày càng nhanh, phần thưởng cũng càng ngày càng phong phú, có thể báo đáp được cho tông môn dưới tình huống không gây nguy hiểm cho bản thân, đương nhiên là trong lòng Lục Huyền vô cùng vui vẻ.
Hơn nữa, nếu không kịp thời giải quyết tình huống những con Mê Tâm Hủy Trùng này xâm nhập vào thức hải của linh thú thì rất có thể sẽ khiến cho số lượng linh thú phát sinh dị thường càng ngày càng nhiều, thậm chí còn gây ảnh hưởng đến chuyện làm ruộng của hắn ở trong tông môn.
Nhằm mang đến cho bản thân một hoàn cảnh làm ruộng tốt hơn, chút trả giá ấy cũng không tính là gì.
Dù sao hắn cũng sớm ngồi vững trên thân phận thiên tài linh thực sư rồi, hiểu được nhiều tri thức về linh thú hơn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lục Huyền thầm nghĩ một hồi, sau đó đi đến trước mặt mọi người.
"Lục sư điệt, có phát hiện gì không?" Thương Ngô Chân Nhân vẫn hỏi như thường lệ, nhưng trong lòng lại không ôm bao nhiêu chờ mong. Ngay cả Trần Lạc - vốn được gã gửi gắm kỳ vọng cao như vậy cũng chỉ có thể đưa ra một chút suy đoán mơ hồ thì Lục Huyền vốn có thực lực kém hơn, kinh nghiệm về linh thú kém hơn, hiển nhiên khả năng phát hiện ra tình huống sẽ càng thấp hơn.
"Vận khí tương đối tốt, ta đã phát hiện được một vài thứ rồi." Lục Huyền khẽ cười nói.
"Hả? Thật sao? Lục sư điệt mau nói đi." Thương Ngô Chân Nhân khẽ “Ồ” lên một tiếng, câu trả lời của Lục Huyền thực sự đã vượt quá dự liệu của gã rồi.
Mấy người Chung Hạo, Trần Lạc bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta ngẫu nhiên đọc được tình huống tương tự bên trong một quyển sách cổ, tương truyền ở vực ngoại có một con kỳ trùng tên là Mê Tâm Hủy Trùng, chúng thích ẩn núp trong đầu yêu thú, dùng linh thức vô hình làm thức ăn. Sau khi bị Mê Tâm Hủy Trùng xâm nhập, tâm trí của yêu thú sẽ dần dần lạc lối, rất dễ rơi vào trạng thái cuồng bạo, nhưng bản thân nó lại không cách nào cảm nhận được một chút tình huống dị thường nào, dù đến cuối cùng tâm trí hoàn toàn trầm luân, chúng cũng không bao giờ nghĩ ra được là bên trong thức hải của mình đang có một thứ gì đó quấy phá." Lục Huyền trầm giọng nói.
"Mê Tâm Hủy Trùng? Ta chưa từng nghe đến cái tên này, đúng là thế gian to lớn, không thiếu điều lạ." Thương Ngô Chân Nhân lộ vẻ nghi hoặc.
"Ngày thường ta luôn thích sưu tập một chút tri thức cổ quái như vậy, vừa nghe Trần Lạc sư huynh nói trong thức hải của linh thú có thứ gì đó xâm nhập, lại trải qua quá trình kiểm tra xác nhận, ta lập tức nghĩ tới Mê Tâm Hủy Trùng kia đầu tiên. Còn lại, những chuyện sư thúc am hiểu không biết rộng lớn hơn ta bao nhiêu.” Lục Huyền khiêm tốn nói.
"Vậy Lục sư điệt có cách giải quyết hay không?" Thương Ngô Chân Nhân vội vàng hỏi.
"Ta có thể hiểu rõ được những chuyện kia đã là cực kỳ may mắn rồi, còn phương pháp giải quyết Mê Tâm Hủy Trùng như thế nào, vẫn cần Thương Ngô sư thúc và mấy vị sư huynh cùng nhau nghiên cứu tìm tòi. Nhưng ta cho rằng, chúng ta có thể bắt tay vào nghiên cứu từ hai phương diện."
"Một là dùng bảo vật có liên quan đến linh thức dẫn dụ Mê Tâm Hủy Trùng ra ngoài, chỉ cần biểu hiện vô hại, lại cường đại hơn linh thức của linh thú, thì cũng mang đến sức hấp dẫn cực lớn đối với Mê Tâm Hủy Trùng."
"Hai là có thể cân nhắc đi tìm một vài món bảo vật loại thần hồn, có lẽ những thứ này có thể khắc chế Mê Tâm Cầu Trùng, mang đến hiệu quả kỳ diệu." Lục Huyền đưa ra đề nghị.
"Bảo vật loại thần hồn..." Thương Ngô Chân Nhân trầm ngâm nói: "Loại bảo vật này cực kỳ hiếm thấy, đồng thời nó còn không nhất định sẽ mang đến hiệu quả đối với loại Mê Tâm Hủy Trùng kia."
"Quan trọng hơn, sau khi sử dụng thứ này lại có khả năng sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với thần hồn của linh thú. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng phương pháp này được." Thương Ngô Chân Nhân đưa ra quyết định.
"Sư thúc, có thể tìm linh thú hộ tông ngũ phẩm hoặc lục phẩm trong phúc địa, tâm tư của chúng tương đối đơn giản, linh thức cường đại, chỉ cần bảo chúng thu lại tâm thần, ngụy trang một chút, khẳng định là tình huống này sẽ tạo thành lực hấp dẫn cực lớn đối với những con Mê Tâm Hủy Trùng kia, hẳn là có thể dẫn dụ nó ra ngoài." Lục Huyền thấy vậy lại nói.
"Được, cứ làm theo lời Lục sư điệt đi." Thương Ngô Chân Nhân nói xong, đột ngột thét dài một tiếng, thanh âm vang tận mây xanh. Chừng mấy hơi thở sau, đã có một con linh thú đầu rồng thân rùa to lớn khống chế mây mù, phi tốc chạy đến.
Trên thân thể linh thú có một cái mai rùa màu xanh đen, phía trên có khắc vô số đường cong nửa trong suốt không ngừng di chuyển, tạo thành một nhóm quẻ tượng kỳ dị.
"Tiểu Thương Ngô, gọi ta tới là có chuyện gì?" Đã lâu không gặp, lão Long Quy vẫn giữ nguyên bộ dáng lười biếng như trước, vừa xuất hiện đã thuận miệng nói.
Ở trong mắt nó, Thương Ngô Chân Nhân có cảnh giới Kết Đan cũng chỉ là một tiểu bằng hữu mà thôi. Mấy người Lục Huyền cúi đầu im lặng không nói, giống như không hề nghe thấy.
"Long Quy tiền bối, nơi này có mấy đệ tử nội môn, tốt xấu gì cũng nên cho ta vài phần mặt mũi chứ."
"Thế nào, còn muốn ta gọi ngươi một tiếng Thương Ngô Chân Nhân sao?" Lão Long Quy cười xòa một tiếng, lại nhìn thấy Lục Huyền đang đứng một bên.
"Lục tiểu tử, đến Vạn Yêu quật sao không tới thăm lão bằng hữu một phen?"
"Tiền bối, vãn bối vừa tới không lâu, hiện đang có chút chuyện cần giải quyết trước, đợi lát nữa sẽ cùng tiền bối đi ôn chuyện một phen." Có người ngoài ở bên cạnh, Lục Huyền sẽ không tiết lộ bản tính như khi ở trước mặt con Long Quy, chỉ kính cẩn nói.
Mấy người Chung Hạo nhao nhao chào hỏi lão Long Quy, nhưng trong lòng lại không khỏi kinh ngạc, bọn họ thực sự không ngờ Lục Huyền lại quen thuộc với linh thú hộ tông lục phẩm như thế.
"Muốn dựa vào ta dụ dỗ Mê Tâm Hủy Trùng đi ra hả?" Sau khi Thương Ngô Chân Nhân giải thích nguyên nhân gây nên chuyện linh thú cuồng loạn dị thường, lão Long Quy lập tức mở miệng hỏi.
apptruyen