Chương 738: Có Thể Thu Được Cơ Duyên, Còn Quan Tâm Chính Đạo Tà Đạo Làm Gì?
Chương 738: Có Thể Thu Được Cơ Duyên, Còn Quan Tâm Chính Đạo Tà Đạo Làm Gì?
Đoạn thời gian trước, có không ít linh thú trong phúc địa Vạn Yêu Quật bị một loại côn trùng tên là Mê Tâm Hủy Trùng xâm nhập ô nhiễm, Thương Ngô Chân Nhân đã mời Lục Huyền đi đến kiểm tra.
Cũng qua lần đó, hắn đã gặp được một vị sư huynh Trúc Cơ viên mãn am hiểu ngự thú, tên là Trần Lạc.
Nhưng người bên cạnh đối phương là ai, hắn lại chưa từng trông thấy.
Hai người bọn họ đang dáo dác quan sát chung quanh, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
"Có nên đi tới chào hỏi một tiếng hay không?" Trong lòng Lục Huyền có chút do dự. Hiếm khi nhìn thấy một vị đồng môn ở bên ngoài thế này, mà đối phương còn là sư huynh đồng môn của hắn, nếu cố ý tránh ném lại có phần không lịch sự.
Nhưng hắn và Trần Lạc sư huynh không mấy hợp nhau, sau khi giải quyết vấn đề Mê Tâm Hủy Trùng xâm nhập, đối phương từng đòi hỏi một cuốn kỳ trùng cổ tịch từ phía hắn, nhưng bị Lục Huyền khéo léo từ chối.
"Lục sư đệ, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này." Hắn còn đang do dự, thanh âm của Trần Lạc đã vang lên bên tai. Trong chớp mắt sau đó, đối phương cũng lập tức xuất hiện ở ngay trước mặt Lục Huyền, trong mắt mang theo một tia vui sướng.
"Trần sư huynh, đúng là rất khéo, tại nơi dã ngoại hoang vu này cũng có thể đụng phải sư huynh ngươi." Lục Huyền đưa mắt nhìn vị sư huynh có khí chất âm lãnh trước mặt này, khóe miệng khẽ nhếch, cũng nở một nụ cười, nhưng ngược lại, bàn tay hắn vừa lặng lẽ siết chặt, che giấu tròng mắt màu xám trắng kia, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Bởi vì vị tu sĩ vừa đi cùng Trần Lạc đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa!
"Ta có việc cần đến Hắc Tinh thành một chuyến, đang muốn chạy về Hắc Ma Uyên, không ngờ lại gặp được sư đệ ngươi ở chỗ này." Trần Lạc cười cười, lại giải thích một câu.
"Tu vi của ta khá bình thường, không dám tiến vào Hắc Ma Uyên, chỉ có thể ở chỗ này săn giết một ít yêu thú tà ma thôi."
"Sư huynh đi một mình tới Hắc Ma Uyên sao? Nếu ta có thực lực như ngươi thì tốt rồi." Lục Huyền lơ đãng thăm dò một câu.
"Đúng vậy, là một mình." Trần Lạc trả lời đơn giản. Gã đưa mắt nhìn Lục Huyền, trên gương mặt âm trầm, ý cười càng đậm, lời nói lập tức xoay chuyển.
"Lục sư đệ, lần trước ngươi từng nói trong tay có một quyển cổ tịch ghi lại tin tức về các loại kỳ trùng dị thú, chẳng biết ngươi có thể cho sư huynh xem qua hay không?" Gã vừa nói vừa chậm rãi đi về hướng Lục Huyền.
"Ta vẫn nhớ mình có nói qua với sư huynh rồi, ta từng mượn đọc cuốn sách cổ kia từ trong tay một vị đạo hữu, chuyện đã xảy ra từ rất nhiều năm về trước, ta cũng đã trả lại cho hắn rồi. Kính xin sư huynh không nên miễn cưỡng sư đệ ta." Lục Huyền vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, lạnh nhạt trả lời.
"Lấy cường độ thần hồn của sư đệ ngươi, dù chuyện đã qua nhiều năm thì chép lại hẳn là không thành vấn đề gì? Bằng không, sưu hồn cũng không phải là đùa giỡn." Trần Lạc lộvẻ mặt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn Lục Huyền, sau đó chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm.
"Sư huynh nói lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi không biết tàn hại đồng môn là tội lớn bực nào?" Lục Huyền nghiêm nghị hỏi.
"Chỉ cần trong tông môn không có người nào nhìn thấy thì ai sẽ nghĩ là ta ra tay?"
"Xem ra sư huynh là có chuẩn bị mà đến."
Ý niệm lập tức hiện lên trong đầu Lục Huyền. Từ lần trước, trong khi đồng môn tụ hội, có một tên sư đệ từng nói cho hắn biết đang có người ráo riết tìm hiểu tin tức của hắn, chắc hẳn người kia chính là vị trước mắt này.
"Sư đệ đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian, nơi này đã bị ta bố trí tai mắt khắp nơi rồi, thêm nữa, tu vi Trúc Cơ trung kỳ của sư đệ vốn không phải là đối thủ của ta. Hãy thành thật nói cho ta biết nội dung trên bản sách cổ kia đi, ta có thể cho ngươi một kết cục có thể diện hơn, nếu không, chỉ sợ ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ khi bị sưu hồn. Ây cha, loại tư vị này cũng không dễ chịu đâu." Trần Lạc vô cùng tự tin nói.
Lần trướcm khi gặp phải vấn đề linh thú, Lục Huyền đã dễ dàng phát hiện ra Mê Tâm Hủy Trùng, còn nhanh chóng tìm được phương pháp giải quyết, chính hành động này đã thổi bùng lên dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong lòng một kẻ vốn luôn si mê kỳ trùng dị thú như Trần Lạc, khiến gã một lòng muốn lấy được cuốn cổ tịch trong miệng Lục Huyền kia.
Sau khi bị Lục Huyền Uyển từ chối, gã lập tức sinh ra ý nghĩ giết người đoạt bảo, chờ đi điều tra rõ ràng về tu vi thực lực của Lục Huyền, loại ý niệm này lại càng bùng lên mạnh mẽ.
Theo gã được biết, Lục Huyền chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lại thường xuyên ở bên trong tông môn, rất ít khi ra ngoài thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên, ngay cả tu vi cũng chủ yếu dựa vào đan dược xây đắp lên, điều đáng khen duy nhất chính là trình độ về linh thực nhất đạo vô cùng xuất chúng của đối phương.
Nhưng một linh thực sư có thể lợi hại đến đâu chứ?
Ôm ý nghĩ như vậy, ngay khi Lục Huyền rời khỏi tông môn, gã đã cố ý đi tìm hiểu một chút tin tức có liên quan đến hắn rồi biết được Lục Huyền được phái đến Hắc Tinh Thành, gã cũng nhanh chóng đi theo tới.
Ở trong lòng Trần Lạc, chỉ cần gặp phải Lục Huyền thì tình huống gã có được quyển sách cổ kia đã là chuyện mười phần chắc chín, chỉ khác là loại thủ đoạn cần sử dụng để nhận được không giống nhau thôi.
"Ai..." Lục Huyền thở dài một tiếng: "Vì một món bảo vật mà giết hại đồng môn, thậm chí còn không tiếc vận dụng thuật pháp âm độc như Sưu Hồn Thuật, Trần sư huynh, chuyện ngươi định làm thực sự không phải hành vi của một tu sĩ chính đạo."
Lục Huyền khẽ lắc đầu, nhìn về phía tu sĩ có khí chất âm trầm kia, trong mắt có mấy phần khinh bỉ.
"Lục sư đệ quá mức ngây thơ rồi, ngươi còn nói cái gì mà hành vi của một tu sĩ chính đạo? Có thể thu được cơ duyên, còn quan tâm chính đạo tà đạo làm gì?" Trần Lạc cười nhạo một tiếng.
"Trần đạo hữu, còn nói nhảm với đồng môn của ngươi làm gì? Nơi này cách Hắc Ma Uyên không xa lắm, tránh cho đêm dài lắm mộng, tốc chiến tốc thắng cho thỏa đáng." Đúng vào lúc này, một giọng nói hùng hậu chợt vang lên.
Ngay sau đó, một tu sĩ cao lớn đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Lục Huyền.
Tướng mạo tu sĩ này khá là hung hãn, nhưng thân thể lại nhẹ như yến, không để lộ ra một chút khí tức nào, mãi cho đến khi đối phương đến gần Lục Huyền, hắn mới có thể phát hiện ra được.
"Trực tiếp giết chết, sau đó lục soát túi trữ vật của hắn là được." Tu sĩ cao lớn kia đưa mắt nhìn Lục Huyền chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, trong mắt có thêm mấy phần khinh thường nói.
"Ta lo lắng chúng ta sẽ không tìm được bản cổ tịch kia ở trong túi trữ vật của sư đệ, nếu áp dụng bí thuật sưu hồn, hơi không cẩn thận sẽ làm mất mát đi rất nhiều tin tức có liên quan, bởi vậy mới cố ý yếu cầu sư đệ tự nguyện nói ra. Nhưng nhìn thái độ này của Lục Huyền sư đệ, đoán chừng hắn sẽ không ngoan ngoãn giao quyển sách cổ kia cho ta đâu. Đã như vậy, cũng chỉ có thể cưỡng ép sưu hồn mà thôi."