Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 763 - Chương 763: Thứ Không Có Mắt Này!

Chương 763: Thứ Không Có Mắt Này! Chương 763: Thứ Không Có Mắt Này!

Nhưng đồng thời từng tia sấm sét màu tím sậm cũng nhanh chóng lan ra trên cánh tay Lục Huyền, khiến cho linh lực ầm ầm vận chuyển, huyết khí trong cơ thể cuộn trào.

Sau khi được Thái Tuế Nhục tẩm bổ, thân thể của hắn đã sản sinh ra sức sống vô cùng nồng đậm, chỉ trong nháy mắt đã trừ khử luồng lôi đình màu tím đậm trên cánh tay thành vô hình.

"Thứ không có mắt này, không đi theo con đường đòi đồ ăn của tiền bối, lại vọng tưởng ăn một miếng thành mập mạp luôn. Giờ thì ngươi đã sáng mắt ra chưa, bụng còn chưa căng, cái đầu đã căng đến nổ tung rồi." Lục Huyền cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp bỏ thi hài lôi xà vào trong túi trữ vật.

Hắn vẫn luôn duy trì tinh thần tiết kiệm không lãng phí dù chỉ một giọt máu hay một miếng thịt, bất cứ loại nguyên liệu gì có thể thu thập được đều sẽ thu lại, trở về chăn nuôi những gốc linh thực âm phủ kia.

"Trong lôi hải này cũng không yên ổn à nha!"

Đang muốn rời đi, đột nhiên hắn phát hiện tròng mắt xám trắng trong tay vừa phản chiếu hai bóng người đang lén lút tới gần mình bên này.

"Xem ra mục tiêu của bọn họ chính là ta." Trên mặt Lục Huyền lóe lên một nụ cười ý vị sâu xa. Hắn vốn định trực tiếp tránh đi, nhưng sau khi phát hiện ra tu vi của hai người này, đã quyết định sẽ thuận tay xử lý. Bọn họ tốt bụng thật, lại đi tới cho hắn thêm hai cái túi trữ vật.

Hai người kia có tu vi lần lượt là Trúc Cơ hậu kỳ và trung kỳ. Đợi đến khi khoảng cách giữa nhóm người mình và Lục Huyền đã bị thu hẹp còn không đến trăm trượng, cũng không biết bọn họ đã dùng thuật pháp gì, chỉ biết thân hình hai người kia vừa chậm rãi biến mất trong vô vàn lôi đình xung quanh.

Nhưng khẳng định là bọn họ tuyệt đối không ngờ được tình huống này.

Bởi vì dưới ánh mắt của Hư Không Yểm Mục lẫn dưới cảm giác đến từ linh thức cường đại đã có chuẩn bị từ trước của Lục Huyền, thân hình của hai người bọn họ đều bị nhìn thấy rõ ràng.

"Sư đệ, ngươi từ bên này lén lút đi qua, ta sẽ vòng ra đằng sau người kia, nhớ chú ý tín hiệu của ta, cả hai đồng thời công kích." Trong lôi quang, một âm thanh mảnh như muỗi kêu mơ hồ vang lên.

"Được, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được một con dê béo như vậy, dám một mình đi vào trong lôi hải." Một giọng nói có vẻ hưng phấn vang lên.

Lục Huyền có Thanh Phù Vũ Y che giấu khí tức, hai người cũng không biết rõ tu vi chân chính của hắn, nhưng theo lẽ thường, có rất ít tu sĩ thực lực cường đại chịu hoạt động ở khu vực này.

Bởi vì hai người này nắm giữ một môn bí pháp lôi độn, có thể ẩn đi thân hình trong lôi quang, làm cho người ta khó có thể phát hiện ra mình, nên thường xuyên thực hiện hành động tập kích tu sĩ khác ở trong lôi hải, cũng nhờ vào đó mà cướp được lượng lớn tài nguyên tu hành.

Hai người bọn họ hợp lực đánh lén thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể ôm hận ngã xuống. Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Lục Huyền chỉ có một thân một mình di chuyển tại vùng lôi hải này, hai người đã quyết định thuận tay kiếm thêm một món.

Trong lôi quang nổi lên một tầng gợn sóng nhàn nhạt, hai người bọn họ đã bày ra thế trận một trước một sau, đồng thời chặn đứng bóng dáng của Lục Huyền.

"Chính là lúc này!" Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ chọn trúng thời cơ, trực tiếp thả ra một đạo tín hiệu yếu ớt, hai người cùng lúc lao đến, đánh úp về phía Lục Huyền.

Dưới thế công như mưa to gió lớn này, Lục Huyền lộ ra vẻ hoảng sợ, tựa như đã tiếp nhận kết cục tử vong của chính mình. Nhưng trong chốc lát sau đó, vẻ mặt hoảng sợ kia lại đột ngột chuyển thành một nụ cười quỷ dị.

"Không ổn, người này là giả!" Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cảm nhận được con mồi trong mắt không thích hợp, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng tất cả đều đã muộn.

Một con ngươi màu xám trắng thật lớn trực tiếp nhảy ra từ bên trong một khe hở dài nhỏ, bên trong không có thêm bất cứ sắc thái tình cảm nào, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào hai tu sĩ nọ.

Vô số ảo giác mạnh mẽ lập tức sinh sôi trong thức hải của hai người, tâm thần rơi vào trạng thái hoảng hốt chừng một cái nháy mắt. Chính trong nháy mắt ngắn ngủi này, bóng dáng Lục Huyền phía trước lại giống như mặt kính vỡ vụn, chỉ thấy một tấm phù lục có hình dáng giống như mũi kiếm trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Hai tu sĩ kia vừa mới khôi phục lại tỉnh táo, đã thấy một mảnh kiếm khí vô cùng vô tận giống như sóng biển cuồn cuộn bên trong tấm phù lục kia, trực tiếp bắn ra trong nháy mắt, biến thành một cơn sóng to gió lớn cuốn về phía mình.

Rất nhanh, bọn họ đã bị kiếm khí vô cùng vô tận nuốt hết, thân tử đạo tiêu, chỉ còn lưu lại hai bộ thi hài tràn đầy vết kiếm.

Lục Huyền đang lơ lửng trên không trung, linh thức đảo qua, xác nhận hai người đã chết không thể chết lại mới chậm rãi hạ xuống.

Sau khi phát hiện được hai người muốn gây bất lợi cho mình, hắn đã lập tức nảy ra suy nghĩ muốn thuận tay giải quyết bọn họ.

Trong cảm nhận của linh thức, Lục Huyền biết hai người này đã lập kế hoạch muốn lén lút vây quanh rồi đánh lén mình, bởi vậy hắn cũng không nhịn được muốn chơi đùa với bọn họ một chút. Sau đó, hắn lưu lại một tấm Khiếu Hải kiếm phù, còn bản thân khống chế Hư Không Yểm Mục, dùng huyễn thuật biến tấm kiếm phù kia thành hình dáng của mình, còn bản thể lập tức mượn nhờ pháp khí Thanh Phù Lữ, lặng yên bay lên không.

Đến cuối cùng, chỉ dựa vào một tấm Khiếu Hải kiếm phù tứ phẩm, không cần tốn nhiều sức, hắn đã đã giải quyết xong hai gã tu sĩ đánh lén.

Chiến đấu kết thúc, Lục Huyền cũng không dừng lại, động tác trên tay hắn cực kỳ trôi chảy, đã nhanh chóng lấy Dẫn Hồn Đăng từ trong túi trữ vật ra, thúc giục linh lực. Ánh nến màu trắng bệch bên trong cái lồng đèn bằng da người lập tức sáng lên, dồn ép nhóm oán niệm âm hồn phía dưới, chen lấn nhau đến không còn một khe hở.

Hai luồng hồn phách vừa bay ra từ trong thi hài, hãy còn ngơ ngơ ngác ngác, dường như đã đánh mất linh trí. Mãi cho đến khi chúng bị kéo tới gần Dẫn Hồn Đăng, dường như đã dự cảm được vận mệnh của mình, mới muốn tránh thoát Dẫn Hồn Đăng trói buộc, chạy về phía xa xa. Nhưng chưa kịp làm gì, vô số sợi tua rua màu đỏ sậm bên dưới chân đèn đã nhẹ nhàng đong đưa, còn bắn đến như tia chớp, trực tiếp kéo hai luồng hồn phách nọ vào trong Dẫn Hồn Đăng.

"Lại thêm hai luồng âm hồn cường đại, có thể cho mấy đứa Âm Khốc Mộc, Nhiên Hồn Hoa ăn một bữa tiệc lớn rồi."

Lục Huyền cất Dẫn Hồn Đăng đi, lại thu hai bộ thi hài rách nát kia vào trong túi trữ vật.

"Tu sĩ chính đạo đã từng thiện chí giúp người, nhưng vì bồi dưỡng linh thực, lại trực tiếp trầm luân đọa lạc đến tình trạng như thế, thật khiến người ta thổn thức không thôi."

Lục Huyền cảm khái một câu rồi thuận tay nhặt túi trữ vật còn sót lại của hai gã tu sĩ kia từ dưới mặt đất lên, phá vỡ tầng cấm chế đơn giản và rót linh lực vào trong đó, lấy rất nhiều vật phẩm bên trong ra.

Có hơn bốn trăm linh thạch trung phẩm, một số linh thạch hạ phẩm, chừng mấy chục bình đan dược các loại, cùng với không ít phù lục nhị phẩm tam phẩm, lại cộng thêm một vài món pháp khí tứ phẩm. Đương nhiên, mấy món pháp khí tứ phẩm kia chỉ có phẩm chất bình thường, chênh lệch khá lớn với nhóm pháp khí tứ phẩm trong tay Lục Huyền.

Hắn không có hứng thú giữ chúng lại, đã dự định sẽ bán đi toàn bộ, đổi lấy một chút linh thạch cho mình.
Bình Luận (0)
Comment